“Nói là chịu vạn biến cổ tiên, để trừ sát khí, đoạn tà niệm.”
Bị giam như thế, chính là ba năm.
Nghĩ kỹ , ngoài đau đớn , dường như cũng còn cảm giác gì khác.
À, còn nhớ mẫu nữa.
Nàng giam ba năm.
Thật sự quá nhớ mẫu , liền từ nhà giam chạy ngoài.
hành động chạy trốn của nàng, dường như kinh động đến những ở Minh giới.
Bởi vì nàng chạy khỏi địa lao, Minh Thạch liền tìm đến bên cạnh nàng.
Khi thấy mẫu , mẫu thấy nàng, cũng vô cùng kinh hãi.
Nhìn nàng, gầy trơ xương, còn hình , mẫu ôm nàng nức nở.
Khóc đến tê tâm liệt phế, gọi:
“Con của ơi.”
Nàng cũng mẫu .
Chỉ là vì quá nhớ bà, nên mới chạy .
Nàng cố gắng lau khô m.á.u , nhưng một mảnh da lành, cũng nên che chỗ nào.
Chỉ thể đó, chờ mẫu xong.
Sau đó, xảy chuyện gì nhỉ?
Sau đó, nhiều của các gia tộc lớn đến.
Nói nàng sinh là ác, cho dù tim, cũng vẫn là ác.
Nói g.i.ế.c nàng, nghiền xương thành tro để báo thù rửa hận cho những từng Minh Thạch hại chết.
Người đến quá đông.
Đông nghịt , mênh m.ô.n.g cuồn cuộn.
Mẫu ôm nàng, dồn đường cùng.
Nói nguyện ý dùng mạng của để đền mạng cho những đó.
Sau đó.
Mẫu tự vẫn hiến tế.
Bà dùng hồn phách của để hiến tế, bảo vệ hồn phách của Nam Nhiễm mãi tiêu tan.
Điều ý nghĩa gì?
Chính là Minh Hậu của Minh giới, dùng cái giá hồn phi phách tán của , để bảo vệ Nam Nhiễm dù g.i.ế.c bao nhiêu , hồn phách vĩnh viễn bất diệt, vĩnh viễn thể tái sinh.
Mẫu c.h.ế.t ngay mắt nàng.
Trơ mắt, bà biến mất sạch sẽ ngay mặt .
Lần đầu tiên, Nam Nhiễm mùi vị của thù hận.
Nàng hận tất cả những mắt nàng lúc đó.
Nàng liền nắm lấy Minh Thạch, cho tất cả những mặt lúc đó, đều theo mẫu tan thành mây khói.
Sau đó, nàng liền ngất .
Đến khi tỉnh , ở trong địa lao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-lai-muon-noi-dien-roi/chuong-371-kieu-hoa-cung-ma-ton-34.html.]
Bị nhốt , hạ chú cầm tù.
Thời gian trôi qua, đến nay là vạn năm.
Túc Bạch xong lời nàng , một câu nào.
Chỉ lấy miếng sườn nướng khác giá, đưa cho nàng.
“Nướng cháy .”
Nam Nhiễm ngửi mùi thơm, vươn tay liền nhận lấy miếng sườn đó.
Cắn một miếng, chép miệng.
Quả nhiên, bất cứ thứ gì, chỉ cần nướng lên là sẽ trở nên ngon lạ thường.
Đối với những chuyện qua, nàng sắp quên gần hết .
Cắn một miếng thịt thăn.
Tiếng nhai răng rắc vang lên.
Dưới ánh trăng, tiếng nàng gặm sườn đặc biệt vang.
Quả cầu đen nhỏ bắt đầu bay vòng quanh Nam Nhiễm.
Vừa , nó lợi hại.
Tại , ký chủ vẫn khen ngợi nó?
Chẳng lẽ là quá nổi bật?
Quả cầu đen nhỏ cứ lượn qua lượn mắt Nam Nhiễm, cố gắng thu hút sự chú ý.
Có lẽ vì lượn mí mắt Nam Nhiễm quá phiền.
Nên nàng nắm lấy, ném ngoài.
Nàng đang ăn, thì giọng lãnh đạm của Túc Bạch chậm rãi truyền đến:
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
“Tại thích ?”
Nam Nhiễm ngẩng đầu liếc một cái.
Túc Bạch khựng .
Nắm lấy phần thịt mềm cánh tay nàng, dùng chút sức, véo hai cái:
“Cũng cái gì là thích ?”
Vừa , đôi mắt đen láy của nhấc lên.
Nhìn về phía Nam Nhiễm.
Chờ đợi câu trả lời của nàng.
Nam Nhiễm:
“Ngươi phát sáng, nên thích.”
Túc Bạch câu trả lời như .
Trầm mặc một lúc lâu.
Một lát , hỏi một câu:
“Chỉ thôi ?”
Nam Nhiễm cắn một miếng thịt thăn, .
“Lạnh lạnh, cũng thích.”