Hắn hề để tâm.
Đi theo Nam Nhiễm suốt một đường về đến chân núi Thanh Sơn Phái.
Bắt đầu lên đường từ đêm qua, cho đến trưa hôm nay.
Đi suốt một đêm, thấy quán ăn mắt.
Bước chân Nam Nhiễm dừng một chút, trong.
Túc Bạch cảnh qua ở chân núi Thanh Sơn Phái.
Mi mắt giật giật.
Thật , lâu từng đến đây.
Vừa bước quán, thấy tiểu nhị hô to:
“Hai vị, mời trong.”
Vừa , vội vàng dẫn đường.
Tiểu nhị vô tình liếc thấy chiếc còng đen cổ tay Túc Bạch.
Chỉ một cái, vội vàng thu ánh mắt.
Nơi qua , đều là những nhân vật lớn.
Tự nhiên là thể trêu chọc.
Hắn dẫn Nam Nhiễm đến một góc khuất.
Nụ của tiểu nhị càng thêm chân thành, cung kính:
“Hai vị khách quan, ngài xem, gọi món gì ạ?”
Vừa , đưa thực đơn trong tay qua.
Nam Nhiễm cầm lên xem qua, ném thực đơn lên bàn.
Một tay chống cằm, thờ ơ:
“Món tủ của quán, cứ mang hết lên.”
Tiểu nhị vội vàng gật đầu đồng ý:
“Vâng ạ.”
Nói , bên cạnh chờ một lúc.
Ánh mắt nhịn mà về phía vị nam tử áo đen .
Nam tử , khí thế thật sự quá mạnh, thể lơ .
Đợi một lúc, thấy nam tử ý định gọi món.
Lúc mới vội vàng rời , bếp báo món.
Nam Nhiễm uống , sờ tay Túc Bạch.
Càng sờ càng hài lòng.
Dạ Minh Châu, thật .
Ngón tay Túc Bạch vuốt ve chén , mi mắt rũ xuống.
Sắc mặt chút d.a.o động, mở miệng:
“Vì đến đây?”
Nam Nhiễm nghiêng đầu một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-lai-muon-noi-dien-roi/chuong-373-kieu-hoa-cung-ma-ton-36.html.]
Đôi môi đỏ lúc đóng lúc mở:
“Đến đây, tìm một .”
Lời dứt, mắt Nam Nhiễm vẫn rời khỏi Túc Bạch.
Mà cứ thế chằm chằm .
Bàn tay khớp xương rõ ràng của Túc Bạch nâng chén mặt lên, uống một cạn sạch.
“Vì như ?”
Khi chuyện, mắt nâng lên, về phía Nam Nhiễm.
Hai đối diện.
Nam Nhiễm một lúc lâu, chậm rãi thốt lên:
“Ngươi thật .”
Lời .
Thống Tử lời sến súa của nàng cho tìm cái lỗ mà chui xuống.
Ký chủ đang gì ?
Nhìn đến ngẩn ??
Dạ Minh Châu thì thật, nhưng sờ mó mấy ngày , cũng nên chán chứ?
Kết quả, ký chủ những chán, mà trông còn vẻ nghiện .
Mi mắt Túc Bạch giật giật, đôi môi mỏng lạnh chậm rãi thốt lên:
“Vậy ?”
Khi chuyện, mắt lướt qua chiếc mặt nạ đen mặt nàng.
Bỗng nhiên nhớ mấy ngày , nàng kể về chuyện quá khứ của .
Tay nắm chặt chén , giọng lãnh đạm:
“Ta chạy .”
Nói , sợi xích đen buộc cổ tay phát tiếng vang.
Nhắc nhở nàng.
Khi chuyện, một đĩa điểm tâm bưng lên.
Nam Nhiễm cầm lên một miếng, cắn một miếng.
Vừa cắn, lẩm bẩm một câu:
“Dạ Minh Châu , cũng ngoan quá .”
Hai gặp mặt đầu tiên là giường, thứ ba gặp mặt, nàng trói .
Sau đó… từng giãy giụa, thấy phản kháng, thuận theo.
Dạ Minh Châu dễ mang như ?
Nam Nhiễm cẩn thận nghĩ những tiểu thế giới đây.
Mỗi nàng đều tốn nhiều công sức.
Cho dù vác , cũng sẽ tìm cách rời , thể ngoan ngoãn theo nàng như ?
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Suy nghĩ một lúc, nàng vươn tay, tiếp tục sờ tay Túc Bạch.
Kệ , cứ sờ .
Lời lẩm bẩm của nàng, thấy.