Nghĩ  mà xem.
Vị chưởng môn Thanh Sơn Phái , cùng nàng lôi lôi kéo kéo,  gì mà  phòng tìm , còn cho nàng ngọc bài.
Lại còn giải vây cho nàng, hai  như  mà   ?
Thân thiết lắm chứ.
Hắn nắm chặt miếng ngọc bội, giọng  càng thêm lãnh đạm:
“Tình cảm ngọc bội?”
Giọng   dứt,   thấy một tiếng “rắc”.
Ngọc bội  bẻ thành hai nửa.
Ngay lúc ngọc bội vỡ nát, Cô Tô Trần vốn  biến mất  một  nữa hiện .
Gương mặt ôn nhuận của  mang theo chút nghiêm túc.
Một  y phục màu lam càng tôn lên vẻ xuất trần của :
“Buông nàng .”
Giọng   dứt, một luồng sức mạnh xông thẳng về phía Túc Bạch.
Rầm!
Đánh  vai Túc Bạch.
Thân hình  loạng choạng, lùi  hai bước, buông lỏng tay đang ôm eo Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm  tại chỗ, sững sờ trong giây lát.
Có lẽ là  ngờ tới, Túc Bạch   phản kháng, đòn tấn công   thật sự đánh trúng  .
Nàng mày  nhíu ,  qua, đỡ lấy .
Đôi mắt đen láy của nàng đánh giá Túc Bạch từ  xuống .
Tiếp đó, vươn tay, mu bàn tay đặt lên trán .
Đứng ở đây chịu đòn vô cớ, e là đầu óc  vấn đề.
Giọng  non nớt của Tiểu Hắc Long:
【 Ký chủ,   ăn Vô Tướng Quả. Hai canh giờ  thể vận dụng tu vi. 】
Vừa dứt lời.
Liền nhận thấy Cô Tô Trần tay cầm Thiên Trúc kiếm tấn công đến.
Quả cầu đen nhỏ trong nháy mắt biến thành một sợi roi dài màu đen trong tay Nam Nhiễm.
Bốp!
Thiên Trúc kiếm va chạm với sợi roi dài màu đen.
Cô Tô Trần lùi  một bước.
Hai bên giằng co.
Gương mặt  chút nghiêm túc:
“Hắn khinh ngươi, ngươi còn  tiếp tục chịu đựng?”
Nam Nhiễm che chở Túc Bạch  lưng,  mân mê sợi roi trong tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-lai-muon-noi-dien-roi/chuong-382-kieu-hoa-cung-ma-ton-45.html.]
Thờ ơ:
“Đây là chuyện của .”
Cô Tô Trần  những lời  của nàng, trong mắt hiện lên vẻ mất mát rõ ràng.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Trong lúc hai bên đang giằng co.
Bỗng nhiên từ xa, một bóng  nhanh chóng lướt đến.
Với tốc độ sét đánh  kịp bưng tai, tóm lấy cánh tay Túc Bạch,  nhanh chóng biến mất  mắt Nam Nhiễm.
Chỉ  thấy một giọng nữ vang lên   trung:
“Muốn cứu , trong vòng một canh giờ đến Đoạn Nhai sơn.”
Từ đầu đến cuối, cũng  thấy rõ mặt  đến.
Nam Nhiễm nắm chặt roi,  tại chỗ, bầu trời hoàng hôn mờ ảo cũng đang dần chuyển sang đêm tối.
Nàng  đó hồi lâu,  từng  chuyện.
Cô Tô Trần thấy nàng   chút vẻ lo lắng nào, chỉ  đó mân mê cây roi trong tay.
Nghi hoặc:
“Ngươi  vội ?”
Mi mắt Nam Nhiễm nhướng lên, đôi mắt đen láy  .
Nàng vẫn   gì.
Cô Tô Trần dường như hiểu  điều gì đó.
Giọng  chậm rãi:
“Bị  khác áp chế, nhất định là  đòi hỏi ngươi điều gì đó. Như , quả thật là  cân nhắc kỹ lưỡng.”
Chỉ là giọng  của   mới dứt.
Đã  một tiếng:
“Chậc.”
Dường như  chút bất đắc dĩ.
Tiếp theo, liền  thấy bóng dáng Nam Nhiễm biến mất trong con hẻm nhỏ.
Cô Tô Trần  tại chỗ,  miếng ngọc bội  bẻ gãy  đất, hồi lâu  .
Ở một nơi khác, Đoạn Nhai sơn.
Chưa đến nửa canh giờ, trời    tối đen.
Trên đỉnh Đoạn Nhai, liền  thấy một nữ tử che khăn che mặt màu trắng, chỉ để lộ  một đôi mắt.
Trong tay nàng cầm một khẩu s.ú.n.g màu bạc, mân mê trong tay.
Bên cạnh , chính là Túc Bạch  bắt .
Túc Bạch nhàn nhạt liếc nàng một cái,    về phía con đường nhỏ duy nhất lên Đoạn Nhai sơn.
Không khí vô cùng yên tĩnh.
Hồi lâu, cuối cùng vẫn là nữ tử che mặt đó phá vỡ sự yên tĩnh.
“Ma Tôn đại nhân bây giờ  thể vận dụng tu vi, chỉ đành mặc   xâu xé, e là cả đời  cũng là  đầu tiên trải nghiệm nhỉ?”
Nữ tử mỉm , ánh mắt mang theo chút quyến rũ và mời gọi.