Nam Tiểu Nhiễm  đến ngẩn .
"Cô..."
Nhìn thấy gương mặt  của Hàm Linh Phi, cảm xúc trong lòng Nam Tiểu Nhiễm vô cùng phức tạp.
Mặt cô   hồi phục.
Hàm Linh Phi thực sự  một gương mặt giống hệt cô .
Vốn dĩ, cô   cắn răng nhẫn tâm rạch mặt , chính là  đánh cược một phen.
Bây giờ,  bộ dạng  của cô , càng  cho cô  giống như một vai hề.
Mắt Nam Tiểu Nhiễm đẫm lệ, cô   về phía Túc Bạch, trong lòng tràn đầy  cam tâm:
"Tại ? Tại  nhất định  là cô ? Rõ ràng là  gặp  , tại   thà chọn cô  cũng  cần ??"
Ánh mắt thờ ơ của Túc Bạch lướt qua Nam Tiểu Nhiễm.
"Cô là ai?"
Câu  lạnh như băng đó, trong nháy mắt  đ.â.m thủng trái tim Nam Tiểu Nhiễm.
Cuối cùng, nước mắt vỡ òa, cô  che mặt, chạy  ngoài.
Nam Nhiễm  bóng lưng rời  của Nam Tiểu Nhiễm, chỉ cảm thấy khó hiểu.
Bĩu môi, cúi đầu, nghịch tay Túc Bạch, nhân tiện sờ soạng hai cái.
Kết quả,  sờ   hai cái,     nắm lấy cổ tay.
Túc Bạch kéo cô  lòng .
Đôi mắt màu xám tro lóe lên một tia cảm xúc:
"Gần đây,  bận?"
Nam Nhiễm  , liền gật đầu như thật.
Cô đúng là bận rộn lắm,  tặng quà khắp nơi.
Giọng Túc Bạch  chút lạnh lẽo:
"Tặng quà khắp nơi,   bao giờ thấy em tặng cho ?"
Nam Nhiễm ngẩng đầu:
"Hửm? Anh  ?"
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Mấy ngày nay cô  gặp  mấy  ,     ?
Đang suy nghĩ, cô thấy  mặt  cảm xúc   lời nào.
Nam Nhiễm liền phát hiện Chúc Băng bên cạnh còn đang  đó  ngóng.
Rất nhanh, liền  Nam Nhiễm  một câu:
"Quà gì? Em  ."
Cô  vẻ    gì cả.
Giọng Túc Bạch càng lạnh hơn:
"Phải ?"
Nói ,  đột nhiên đưa tay, tóm lấy quả cầu đen nhỏ đang lơ lửng giữa  trung.
Cạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-lai-muon-noi-dien-roi/chuong-467-xin-chao-tang-thi-vuong-68.html.]
Quả cầu đen nhỏ nhả  một thứ kỳ lạ.
Một chiếc áo n.g.ự.c màu hồng siêu diễm lệ úp ngay  đầu Nam Nhiễm.
Trong nháy mắt, cả  gian im lặng.
Quả cầu đen nhỏ phát  tiếng nức nở,  hút chiếc áo n.g.ự.c .
Gần đây chủ nhân nhét  trong nó  nhiều thứ, nó cũng   họ  cái nào nữa.
Một ngón tay, khều lên mảnh vải hồng diễm lệ đó.
Túc Bạch  thứ trong tay .
Anh nhàn nhạt  một câu:
"Xem  em trữ  ít đồ."
Nam Nhiễm còn   gì, quả cầu đen nhỏ  lắc lư lên xuống, phát  tiếng ô ô, vô cùng phối hợp.
Tiếp đó, Túc Bạch liền kéo Nam Nhiễm  lên lầu.
Thái độ kiên quyết,  cho phép từ chối.
Từ xa, liền  thấy giọng  thờ ơ của :
"Ta rảnh rỗi   việc gì, hôm nay cùng em thử hết một ."
Vừa dứt lời, cạch, cửa phòng  lầu hai liền đóng .
Chúc Băng đỡ trán,  chút bất đắc dĩ.
Nhìn tình hình , đương nhiên là đoán  .
Những món quà nhỏ  đếm xuể của , chính là do Hàm Linh Phi rảnh rỗi sinh nông nổi tặng.
Cô  rốt cuộc  chập dây thần kinh nào mà   tặng cho  mấy thứ ?
Đang suy nghĩ, phía  truyền đến giọng :
"Đang nghĩ gì ?"
Đột nhiên  kịp phòng , bóng dáng Hoắc Tư liền xuất hiện  lưng cô.
Cô sững , lùi  hai bước.
Hoắc Tư từng bước ép sát, mỉm :
"Có   nghĩ , tại  Hàm Linh Phi   tặng những thứ đó cho cô ?"
Chúc Băng lạnh lùng liếc  một cái.
"Anh cũng nhận  ?"
Cô nhớ, lúc  đến trong tay  cầm một chiếc bánh quy nhỏ và một hộp quà.
Hộp quà đó, giống hệt cái tặng cho cô.
Hoắc Tư gật gật đầu.
"Xem , Hàm Linh Phi là cố ý tác thành cho chúng ."
Khi   những lời , Chúc Băng   dồn đến sát tường.
Không còn đường lui.
Chúc Băng   gì.
Hàm Linh Phi  cô và  lên giường với  cũng   là chuyện ngày một ngày hai.
Sớm   ý đồ .