Đại Lão ốm yếu và thiên kim giả gây bão toàn cầu - Chương 198

Cập nhật lúc: 2025-09-07 12:23:46
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lôi Cảnh Uyên vẫn điềm tĩnh lạ thường, bởi sớm vượt qua cái tuổi mong mỏi tình yêu thương từ bố . Đến tuổi , còn cách tự yêu lấy bản thì quả thực quá kém cỏi.

Đối với , bố chẳng điều gì đáng để bận tâm, và càng thể nào khiến lời họ để bất cứ việc gì.

Nói thẳng , hai đó cũng chẳng tài cán gì hơn , tại theo lời của những kẻ thậm chí còn giỏi bằng ? Chẳng quá ngu ngốc ?

Suốt nhiều năm qua, những cơn đau dai dẳng rèn luyện cho thói quen tự xử lý chuyện. Đến tận bây giờ, sự điềm tĩnh ăn sâu m.á.u thịt.

Anh kể những chuyện với An Thư Lạc, để than vãn tìm kiếm sự an ủi, mà chỉ đơn giản là để cô nắm rõ tình hình, để khi đối mặt với bố , cô sẽ cách ứng biến.

—— Dĩ nhiên, ngay cả khi những chuyện , An Thư Lạc cũng chẳng dễ dàng họ chèn ép.

Mèo Dịch Truyện

Hai đang trò chuyện thì điện thoại của Lôi Cảnh Uyên vang lên.

Là bà Hà Hạ Viên gọi đến, thúc giục khỏi phòng.

Hôm nay là sinh nhật của con trai cưng, thể cứ thế trốn biệt trong phòng chứ? Nhất là còn trốn cùng với An Thư Lạc! Thật là quá đáng hết sức!

Lôi Cảnh Uyên thờ ơ cúp máy, đó nhẹ nhàng kéo An Thư Lạc dậy: "Được , chúng ngoài thôi."

"Ra ngoài , liệu họ gây khó dễ cho em ?" An Thư Lạc vươn vai hỏi.

"Họ dám." Lôi Cảnh Uyên khẽ nhếch môi, ánh mắt đầy tự tin: "Cứ ở bên cạnh , chuyện cứ để lo."

"Được thôi." An Thư Lạc gật đầu.

Hai nhanh chóng chỉnh trang , khoác tay sánh bước ngoài đại sảnh.

Khi khách khứa trong đại sảnh thấy nhân vật chính xuất hiện, ánh mắt của họ lập tức đổ dồn về phía đó. khi thấy xuất hiện cùng An Thư Lạc, ánh mắt ai nấy đều đổi một cách khó lường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-om-yeu-va-thien-kim-gia-gay-bao-toan-cau/chuong-198.html.]

Rất nhiều ánh mắt bắt đầu soi xét kỹ An Thư Lạc, phát hiện sắc mặt cô thậm chí còn rạng rỡ hơn , khỏi bĩu môi, trong lòng thầm nguyền rủa một tiếng "đồ hồ ly tinh".

Trong đó, ánh mắt của Đường Mộng Mộng là lạnh lẽo và sắc bén nhất.

Lôi Cảnh Uyên và An Thư Lạc ở trong phòng lâu như , ai mà bọn họ những gì bên trong?

Ngay cả khi chăng nữa, thì cũng đủ khiến chướng mắt !

Giữa những ánh chất chứa ghen tị và phẫn nộ, Lôi Cảnh Uyên vẫn điềm nhiên dắt An Thư Lạc bước đến trung tâm đại sảnh.

An Thư Lạc khẽ thả tay , lùi về một bên, ý nhường gian sân khấu chính cho .

Lôi Cảnh Uyên cũng hề dài dòng, chỉ vài lời khách sáo với lập tức bước sang một bên, trông chẳng hề giống một nhân vật chính lộng lẫy, mà như một vị khách chỉ đến góp mặt cho lệ.

Dù chỉ vài câu, nhưng ánh mắt của tất cả đều dán chặt lên .

Hiện tại, đang nắm giữ một dự án lớn mang tính đột phá về năng lượng. Nếu thể chen chân dự án , thì đúng là một bước lên mây!

Vì thế, dù lạnh lùng xa cách đến , cũng chẳng ai dám rời . Những tiểu thư theo gia đình đến bữa tiệc với tham vọng quen với đang định tiến lên bắt chuyện, nhưng kịp bước chân thì thấy một nữa nắm c.h.ặ.t t.a.y An Thư Lạc, hai cứ thế quấn quýt rời!

Điều khiến bao nhiêu cô tiểu thư nhà giàu giận đến đỏ cả mắt, thầm nghĩ: Chẳng lẽ Lôi Cảnh Uyên thực sự bạn gái ?

thừa nhận rằng, hai họ trông thật sự quá đỗi xứng đôi! Bất kể là chiều cao, nhan sắc khí chất, thứ đều hòa hợp đến hảo! Nhìn chỉ khiến ghen tị đến mức nổ tung!

Trong phút chốc, cả khán phòng dường như đặc quánh mùi ghen tị, chua loét đến tận xương tủy.

Đường Mộng Mộng lặng lẽ quan sát cảnh Lôi Cảnh Uyên và An Thư Lạc mật bên , ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo đến thấu xương. Cô tiến lên, cũng một lời nào, chỉ bất động, bàn tay siết chặt ly rượu đến trắng bóc cả khớp ngón tay, tưởng chừng thể bóp nát bất cứ lúc nào.

An Thư Lạc thì ảnh hưởng. Cô theo sát Lôi Cảnh Uyên, giữ vai trò một nàng thơ xinh bên cạnh , đồng thời cũng ân cần giới thiệu với những nhân vật quan trọng trong giới thượng lưu.

Chẳng mấy chốc, tất cả trong bữa tiệc đều đến danh phận mới của cô.

Loading...