"...Tên xa đó tên cho Tam Tông , nhưng Tam Tông chuyện với ai đó, bảo: 'Chưa ai thoát khỏi lòng bàn tay của Phùng Thiên Trảm !'"
Hạ Sơ Kiến thầm ghi nhớ cái tên "Phùng Thiên Trảm". Về đến nhà cô sẽ tra cứu Tinh Võng. Từ phận địa vị của , khó để suy kẻ nào đủ tầm cỡ thuê g.i.ế.c .
Hạ Sơ Kiến đang trầm tư thì Bình Quỳnh tắm xong . Cô gì thêm, ngáp một cái xuống chiếc ghế ngả giường của . Bình Quỳnh cũng thấm mệt, ăn no tắm mát xong chỉ ngủ một giấc cho đời.
Khoảng 9 giờ tối, Hạ Sơ Kiến và Bình Quỳnh đều ngủ say.
Gã Đầu Heo Tam Tông mở mắt.
Hắn chú ch.ó con đang cuộn tròn bên cạnh, khẽ lay lay đầu nó. Tứ Hỉ ngái ngủ, đẩy mấy cái mới tỉnh, mở mắt lờ đờ Tam Tông khó hiểu.
Tam Tông nhẹ nhàng bế Tứ Hỉ lên, khom rón rén cửa khoang. Hắn hai cô gái đang ngủ, chắc chắn họ tỉnh dậy mới hé cửa, lách ngoài đóng ngay lập tức.
Chỉ trong chớp mắt đó, luồng khí lạnh cực hàn bên ngoài lùa xe. Trong mơ, Bình Quỳnh lầm bầm vài tiếng kéo chặt áo khoác.
Hạ Sơ Kiến tỉnh ngay khoảnh khắc Tam Tông dậy.
Là thường tinh thần lực, cô luôn cảnh giác cao độ khi nhiệm vụ, sợ đám Gen tiến hóa giả chơi khăm. Thói quen ăn sâu tiềm thức, khiến cô luôn duy trì cảnh giác ngay cả trong giấc ngủ.
Cô lặng lẽ dậy, đội mũ giáp của Bình Quỳnh, xách theo khẩu tiểu liên "Kẻ Phá Hoại 800" và đeo s.ú.n.g ngắm lưng, bám theo Tam Tông khỏi xe.
Đêm ở vùng Cực Bắc lạnh hơn ban ngày nhiều. Nhiệt độ xuống âm 100 độ C. May mà găng tay tự sinh nhiệt, nếu tay cô đông cứng cò súng.
Vừa nhảy xuống, Sư Thứu Hải Đông Thanh đang ngủ cạnh xe cũng tỉnh dậy. Đôi mắt vàng rực cô, nghiêng đầu thắc mắc. Hạ Sơ Kiến đưa ngón tay lên miệng hiệu im lặng.
A Điêu chớp mắt hiểu ý, rúc đầu cánh ngủ tiếp. Hạ Sơ Kiến nó đầy ẩn ý đuổi theo Tam Tông.
Tam Tông ôm ch.ó con khá chậm. Tuyết đóng băng cứng ngắc và trơn trượt, gió rít gào như dã thú. Có đoạn bò rạp xuống đất để tránh gió.
Hạ Sơ Kiến bám theo cũng chật vật kém. May là đôi ủng da dị thú của Hiệp hội đế chống trượt chuyên dụng giúp cô vững vàng hơn.
Sau 20 phút mò mẫm trong đêm, Tam Tông rẽ đông rẽ tây một khu rừng gần đó.
Hạ Sơ Kiến nheo mắt qua kính đêm. Đây chính là khu rừng cô thấy khi mới đến. Nó cách vị trí đậu xe xa cũng gần.
Tam Tông đó gì? Cô nghĩ về , nhưng mới quen đầy một ngày, cảnh giác là thừa.
Tam Tông bám đuôi. Hắn cõng Tứ Hỉ bò qua đoạn tuyết trơn trượt trong rừng. Nơi ít tuyết và bớt lạnh hơn. Hắn dậy, bế Tứ Hỉ lòng tiếp tục .
Đi thêm hơn 30 phút nữa, họ đến một đất trống sâu trong rừng, ánh trăng chiếu rọi.
Hạ Sơ Kiến sững sờ cảnh tượng mắt.
Khoảng đất rộng chừng một mẫu, bao quanh bởi những cây cổ thụ chọc trời như bức tường thành kiên cố. Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu thẳng xuống đây.
Đất ở đây khác hẳn nơi khác. Giữa nền tuyết lấm tấm lộ lớp đất mùn đen nhánh, mịn màng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tinh-te-khong-noi-vo-ducta-o-tinh-te-viet-lai-son-hai-kinh/chuong-38-quen-cua-quen-neo.html.]
Và ngay giữa mảnh đất đen , mọc lên vài cây Huyết Kỳ Lân!
Chính xác là mọc thành "một ổ"!
Hạ Sơ Kiến nín thở đếm: Một, hai, ba... chín! Tổng cộng 9 cây Huyết Kỳ Lân!
Dưới ánh trăng, những cây màu xanh đậm nổi bật nền đất đen, vươn cành lá mạnh mẽ bất chấp gió lạnh.
Tam Tông ngắm nghía đám cây, thở dài mãn nguyện: "Tiểu Tứ Hỉ, lát nữa thôi là đám Huyết Kỳ Lân chín , chúng đào hết về cho Nữ đại gia nhé!"
Tứ Hỉ khẽ sủa gâu gâu, dụi đầu n.g.ự.c Tam Tông. Khi đầu , nó bỗng thấy Hạ Sơ Kiến đang lù lù lưng !
Nó trố mắt, sủa to hơn: "Gâu gâu! Gâu gâu!"
Tam Tông vỗ vỗ lưng nó: "Sao thế? Lạnh ? À đúng , ổ của Tiểu Tứ Hỉ ở gần đây mà? Muốn về ổ ngủ tí ? Đợi Tam Tông đào xong Huyết Kỳ Lân gọi?"
Tứ Hỉ cuống lên, giãy giụa kịch liệt.
Hạ Sơ Kiến thấy ngại, khẽ ho hai tiếng.
Tiếng ho như b.o.m nổ bên tai Tam Tông. Người cứng đờ.
Hạ Sơ Kiến bước tới bên cạnh, mắt sáng rực đám Huyết Kỳ Lân: "Chỗ là bộ Huyết Kỳ Lân của năm nay ?"
Tam Tông run rẩy gật đầu, lắp bắp: "Vâng... ... Huyết Kỳ Lân mỗi năm chỉ mọc 10 cây..." Hắn đào 1 cây, giờ còn 9 cây ở đây.
"Ngươi từ sớm ?" Hạ Sơ Kiến hỏi, mặt lạnh tanh.
Thư Sách
Tam Tông gật đầu: "Tam Tông ngửi thấy..."
"Ngươi cho tên Phùng Thiên Trảm ?"