Ta bĩu môi.
 ở  ? Ở chỗ  sống! Mà cái đó... sửa  ?!
Là đại  tử của Đại Âm Dương Sư,   khẩy, châm chọc :
“Điện hạ nghĩ   điểm nào khiến thần nữ thích ư? Nói  ,   thần nữ  xong... sẽ thích liền.”
Ánh mắt  khẽ lay động, một thoáng thất vọng lướt qua nhanh đến mức đôi mắt tinh ranh như  cũng chẳng kịp bắt lấy.
Gió xuân lướt qua, áo  phất phơ như khói sắp tan.
Ta còn  kịp chu môi thổi  biến mất, cái miệng nhỏ của   líu ríu tiếp:
“À thì...    điểm nào cả.  cũng thật trùng hợp, cô gia cũng  thích Thương tiểu thư.”
Ta: “???”
Có chuyện  như  thật ?!
Mặc dù nhà    gen di truyền của gian thần, nhưng tốc độ đổi sắc mặt của  cũng nhanh chẳng kém gì mười tám đời tổ tông nhà họ Lâm.
Ta  rạng rỡ, hoa nở  mặt:
“Điện hạ  thật chứ?”
Khương Minh Sơ  nhíu mày,  đó cũng  nhạt:
“Thật.”
“Vậy chắc điện hạ tới để hủy hôn ! An Nhược, còn  đó  gì, mau pha  , để  tiễn khách quý!”
Ta sung sướng đến mức  lôi  bộ đao, thương, kiếm, kích trong kho  cho  thử một lượt.
“Ngươi...”
“Không !” Ta ngắt lời, hào phóng , “Thần nữ  bụng lắm, điện hạ  thích thì cứ  thẳng !”
Nói ,  ! Nói một câu thôi là   tự do!
Phụ  cũng hết cớ cấm  nhập quân doanh!
Trời ơi,   thấy hôm nay nắng  thế , chim hót  thế  — hóa  là vì Khương Minh Sơ đến thật đúng lúc!
...  chỉ mỉm , nhẹ nhàng đáp:
“Ngươi nên coi như là  đùa .”
Ta: “???”
Hóa    cho  thử binh khí, còn   đùa giỡn ?!
Ta siết chặt nắm tay, nghiến răng : “An Nhược,  nhớ trong viện hết   đúng ?”
An Nhược đang bê khay , suýt  đổ luôn, vẻ mặt vô cùng khó xử.
Khương Minh Sơ vẫn ung dung, giọng  nhã nhặn mà khiến   tức sôi gan:
annynguyen
“Hôn ước là  thể hủy, điều  cả  và nàng đều hiểu.
...  khi đăng cơ, cô gia  thể thả Thương tiểu thư tự do.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-lua-dao-nha-ta/chuong-2-han-noi-khong-thich-ta-nhung-lai-luon-lay-trach-nhiem-de-lua-ta.html.]
Dù  thì Hoàng hậu là khuôn mẫu cho nữ tử thiên hạ, mà tiểu thư  múa đao múa kiếm thế  — thật chẳng hợp với lễ nghi.”
Hắn rõ ràng đang mắng , nhưng  hiểu ,  đầu tiên trong đời   thấy câu c.h.ử.i  lọt tai đến thế.
Ta hớn hở: “An Nhược, còn  mau pha ?!”
Ngay khi    rót ,  vẫn  kiềm  mà hỏi thêm:
“Điện hạ  thật chứ?”
Hắn  khựng ,  khẽ :
“Đương nhiên.”
“Thật sự  thích  ?”
“Đương nhiên.”
Giọng   nhẹ như gió, bóng dáng phản chiếu trong làn  sóng sánh, đôi mắt sâu thẳm như chứa cả cơn sóng ngầm đang chực trào.
Nam tử yếu ớt như , lẽ  khi    như một bức họa, nhưng    thấy rùng , cái kiểu gian tà, mờ ám ...
Rồi đột nhiên, đôi môi mỏng khẽ nhếch,   chậm rãi từng chữ:
“Đương nhiên ... thích —  dối.”
Ta suýt phun cả ngụm  lên mặt .
Tên bệnh vương ,  chỉ yếu... mà còn thích trêu   phát điên!
Hôn lễ diễn  suôn sẻ đến kỳ lạ — ít  là với  ngoài.
 với  thì  hề “suôn sẻ”. Mang tư tưởng “nước giếng  phạm nước sông”,  định bàn chuyện phân chia phòng ốc cho rõ ràng ngay  hôn lễ. Chẳng  sáng tối đụng mặt , chẳng     hỏi  hỏi  về lễ nghi,  giữ chút tự do cho .
 Khương Minh Sơ chẳng  ý định bàn bạc. Hắn   nhiều, chỉ dùng  hình gầy gò  đè  xuống giường.
“Ngươi… ngươi  gì !” Ta hét lên, giận đỏ mặt. Khoảng cách quá gần, hương lan nhàn nhạt từ  phả  mũi, khiến lửa giận trong lòng lập tức bùng lên. C.h.ế.t tiệt,  trông yếu ớt như con gái, còn xức hương hoa nữa —    đổi giới tính cho ?
Khương Minh Sơ  , đôi lông mày nhã nhặn  nhướn, giọng trầm thấp: “Ngươi  xem?”
Mặt   đỏ. Lý trí còn sót  vẫn lầm lỳ bám víu. “Minh Sơ, ngươi nhớ   gì chứ?”
Hắn thản nhiên: “Chúng   : chỉ khi  thành Hoàng đế mới thả nàng. Hiện tại nàng là Thái tử phi, Thái tử phi  trách nhiệm và nghĩa vụ. Nếu nàng vô trách nhiệm như ,    yên tâm giao quân cơ?”
Ngụy biện    hợp lý — khiến  lặng , tưởng chừng  gật gù.    để yên. Ta lật  tình thế, đè  xuống, bắt đầu mào kéo dây áo . Nhìn  hình ,  khinh khỉnh nghĩ: eo nhỏ thế, chắc cũng chẳng đáng bao nhiêu.
 chẳng hiểu , chỉ một lát , đôi môi lạnh của  chạm  khóe mắt , mang theo chút ấm áp và lưu luyến: “A Tuyết.” Giọng  lạ lùng mềm, “Đừng   như . Sẽ hối hận đấy…”
Ta  khinh bạc,  — bật  t.h.ả.m thiết. Sao eo nhỏ thế mà  khỏe đến thế?! Trong phút hỗn loạn, bên tai  chỉ còn  giọng  dịu dàng như chứa niềm vui: “A Tuyết,   vui vì nàng  gả cho .”
C.h.ế.t tiệt. Vừa  đè  còn   lời ngọt như mật — bất công mà quá mê hoặc.
Phụ    ít  nhắc về chiến công hào hùng của Thương gia.  – luôn tự hỏi, nếu  tài, tại   tự  xây cơ đồ? Nếu thế, ít nhất đến đời  còn  thể  nữ hoàng chứ    gả chồng  lễ vật.
Sống lâu trong Đông cung mới : nhà họ Khương giỏi lừa thật. Đêm đầu gả  Đông cung,  mượn “trách nhiệm của Thái tử phi” lừa  động phòng. Năm đầu,  lấy “trách nhiệm” dụ  sinh con. Năm hai  ôm con trai  ánh trăng cô tịch, tiếp tục mượn “trách nhiệm” ép  sinh thêm một tiểu nữ.
Đến năm thứ ba — ,   đợi tới năm ba — Thương gia tỉnh ngộ,  đến lúc phản công. Làm  để  chỉ lừa  một   chứ?
Ta lật cả bàn, mắt sáng rực: “Được lắm! Đông cung  lạnh lẽo, nạp thêm vài    . Một là để kéo dài dòng dõi, giúp phụ tử ngươi đạt ước nguyện. Hai là để   mang tiếng ghen tuông độc đoán!”
Ý  là  cho  thấy,   chỉ  chịu trận —   phản công. Nếu  nghĩ  thể dùng “trách nhiệm” trói buộc  mãi, thì nhầm to . Thương Dung Tuyết   kẻ dễ  dẫn dắt;  sẽ khiến Khương Minh Sơ  thế nào mới gọi là chiến lược — và chắc chắn sẽ  thiếu kịch tính.