Nói    càng bực!
Rõ ràng là tên ch.ó Thái tử Khương Minh Sơ  nhát gan đến mức  dám từ chối những nữ tử  ý đồ  trong sáng do kẻ khác đưa tới.
Thế mà    sang đổ  cho ,  rằng  quản thúc quá nghiêm, khiến  trông chẳng khác nào một con hổ cái trong hậu viện.
Trong vài năm ngắn ngủi, thanh danh   mà phụ   – Thương tướng – dùng cả đời gây dựng cho , nay  sạch trơn như  từng tồn tại!
Khương Minh Sơ thấy  nổi giận cũng  hoảng, chỉ từ tốn đưa con trai cho An Nhược bế.
“Không  bế!”  quát.
“Bế .”
Giọng  ôn hòa, nhưng  mang theo uy nghi khiến   vô thức  theo.
“A Tuyết.”
Hắn chậm rãi bước tới, bóng dáng cao lớn che khuất ánh trăng.
Lúc   mới chợt nhận  — thiếu niên năm nào nay  cao hơn   nhiều.
Ta rút  mấy lời gắt gỏng  , nhưng   khẽ :
“Tóm , cô gia vẫn là Minh Sơ của một  nàng.”
Giọng   bình thản, nhưng ẩn chứa trong đó là nỗi cô quạnh khiến tim  thắt .
Thoáng chốc,  thấy  giống như kẻ phụ tình.
“Minh Sơ…”
Ta định  lý lẽ, nhưng   cắt lời:
“Đừng  nữa.”
Hắn lấy nụ hôn mà chặn  lời của .
Nụ hôn  đầy tình cảm, mà đôi tay   run rẩy  thể kiềm chế.
Trong ánh nến lay động,  thấy rõ nụ  đau buồn thoáng hiện nơi khóe môi .
“A Tuyết, nàng vẫn  thích , đúng ?”
Ta há miệng định đáp, nhưng    còn dứt khoát như hai năm  nữa.
Những ngày sớm tối bên ,  thật sự còn ghét  như xưa ?
Đáng tiếc, thế gian chẳng cho   thời gian nghĩ thấu đáo.
Hoàng đế  khi tổng kết công lao trị quốc của bản  cùng tiền triều, cuối cùng  chỉ để tìm cớ thoái vị trong vinh quang —  cùng Hoàng hậu nương nương chu du sơn thủy.
Nhận tin,  chỉ  thở dài: Quả nhiên cái tính gian xảo  là di truyền!
Khương Minh Sơ với việc “đăng cơ sớm” chẳng vui vẻ gì, suốt ngày cúi đầu, gương mặt như ai thiếu  một thê tử.
“Còn ba ngày nữa…”
Đêm đó,  ôm , giọng khàn khàn.
Ta hiểu, “ba ngày”   là ngày đăng cơ — cũng là ngày  rời .
“Nàng sẽ nhớ Ninh nhi và…”
Chữ “”  cùng,    .
Lẽ    vui mừng nhất là . Thế mà tim  nhói lên từng cơn.
“Ta sẽ trở về thăm nó.” Ta khẽ , ngón tay lau giọt nước mắt nơi khóe mắt . “Lần  chọn hoàng hậu, hãy chọn kỹ. Tìm  hiền thục, trung thành, đừng để cô đơn như .”
“Minh Sơ, đừng . Không  thê tử của ngươi,  vẫn là con dân của ngươi mà, thưa bệ hạ.”
annynguyen
Khương Minh Sơ bật , ánh nến lay lắt chẳng thể che  nỗi bi thương sâu tận đáy mắt.
Trong tiếng  khẽ mà nghẹn,  :
“A Tuyết,  vẫn là thua cuộc,  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-lua-dao-nha-ta/chuong-3-loi-hua-cua-ke-bai-tran.html.]
Rồi giọng  run lên:
“ mà…  thật sự  cam tâm…”
Khương Minh Sơ dùng hành động để chứng minh sự  cam tâm của .
Ngay lúc   cởi áo khoác thêu ngọc trai, tháo chiếc phượng quan nặng đến  gãy cổ, định dùng phong thái  nhất để từ biệt  .
! Hãy ghi nhớ khoảnh khắc !
Ta chắc chắn sẽ nhớ cả đời!
Vô  thị vệ nội cung vây kín sân viện của .
Nực ! Hắn nghĩ  thế  sẽ khiến  –  từ nhỏ  luyện võ –  sợ ?
Hoàn …  sợ thật!
Đây  lẽ là khoảnh khắc oai phong nhất trong đời Khương Minh Sơ.
Hắn bước , dáng vẻ đầy quyền uy, ánh mắt sáng rực  trăng.
Ta đảo mắt  quanh, mồ hôi lạnh túa   gáy.
C.h.ế.t tiệt! Chẳng lẽ  định thủ tiêu  thật ?!
Trong cơn run rẩy,   thấy  khẽ nhếch môi, giọng trầm tĩnh đến mức  ai dám kháng:
“Đi lấy bộ triều phục của Hoàng hậu cho Thái tử phi .”
Ta sững sờ: “Ngươi  giữ lời!”
Ta toan lùi , nhưng   bao vây tứ phía.
Hàng mi dài của Khương Minh Sơ khẽ run,  c.ắ.n môi  khẽ:
“Có lẽ là .”
“Minh Sơ, ngươi là quân tử! Quân tử  thể thất tín!”
“Chỉ cần  thể giữ nàng , trẫm  cần  quân tử nữa.”
Ánh mắt  ửng đỏ, sự cố chấp hiện rõ, như thể chỉ cần  bước thêm một bước,  sẽ đuổi theo bất chấp tất cả.
Đám thị vệ và cung nhân ùa tới.
Ta  còn cách nào khác, chỉ  thể ôm chặt lấy cây cột giữa sân mà gào  như đứa trẻ xa nhà.
Ai nấy đều luống cuống,    .
Không ngờ, Khương Minh Sơ  thản nhiên, giọng lạnh đến mức khiến   rợn :
“Để nàng . Khóc mệt , kéo … hầu hạ trẫm.”
Ta: “?! Không  chứ? Bộ triều phục Hoàng hậu nhà ngươi là loại dùng một  ?!”
“Khương Minh Sơ! Chúng    rõ ràng ! Ta ghét nhất   khác lừa dối. Đừng để  hận ngươi!”
Đôi môi  khẽ động, sắc mặt thoáng tăm tối.
Khi cung nhân định kéo   nữa, Khương Minh Sơ đột nhiên  khẽ:
“Dừng . Để nàng .”
Câu  khiến   đều sững sờ.
Hắn tiến tới, ôm chặt lấy , cơ thể run rẩy  ngừng.
“A Tuyết… nàng cứ dựa  việc  yêu nàng. Ta  cố, nhưng cũng  thể giữ nàng .”
Không hiểu , những lời    bình thản, nhưng từng chữ như mũi kim châm thẳng  tim .
Ngày hôm đó, chính   tiễn  rời khỏi hoàng cung.
Ta từng nghĩ  sẽ hả hê, sẽ nhẹ nhõm như chim sổ lồng.
 khi  thấy bóng dáng cô độc của   trong gió,   thấy lòng  trống rỗng đến lạ.