Ta ở vùng biên cương một thời gian.
Đó thực sự là những ngày  từng mơ ước:
Cưỡi ngựa phi như bay  thảo nguyên, quây quần bên lửa trại hát ca, uống rượu, ăn thịt,  đến quên cả trời đất.
 giữa những tiếng ,  vẫn luôn nghĩ đến Khương Minh Sơ.
Nhớ khi  cẩn thận lau tay cho , nhớ khoảnh khắc  kiên nhẫn cùng  xem trận đấu mã cầu bụi mù, nhớ đôi mắt phượng đào  mất  ánh sáng ngày xưa của .
“Nghĩ gì ?”
Một giọng trầm khàn vang lên  lưng, kèm theo cú đ.ấ.m mạnh  vai .
“Phụ ?!”
Ta lập tức cảnh giác. Ông già  vì  dạy  mà đến dây lưng cũng thắt chặt như  chiến trường. Giờ tìm tới tận nơi, chẳng lẽ  dạy dỗ   nữa ?!
“Không  tới mắng con .”
Phụ  phất tay, giọng trầm xuống, ánh mắt bỗng hiền hơn.
“Nói thật,  cũng chẳng  tư cách mà dạy con.”
Ta lườm ông: Lão già ,  định giở trò cảm động ?
“Thật ,   vì  con nhất định  .”
Ông  nhạt, ánh  sâu xa:
“Con giống  —  chịu  yên. Thà c.h.ế.t  chiến trường còn hơn sống tù túng như chim trong lồng son. Những năm qua, tài năng của con,  đều thấy. Con đủ sức kế thừa , tận trung vì triều đình.”
“Ta từng nghĩ … nhưng  nhận , lòng  —  lúc còn đáng sợ hơn gươm giáo.”
Chương 11: Hổ phù và lựa chọn
Giọng phụ  khàn đặc, run nhẹ như thể  thứ gì nghẹn trong cổ họng. Người đàn ông sắt đá từng chinh chiến nửa đời, giờ  rơi lệ  mặt .
“ riêng chuyện của con,    tâm tư.” Ông  , ánh mắt như dừng  ở quá khứ. “Tuyết nhi, con là nữ nhi duy nhất của . Chớ  chiến trường hiểm nguy cửu tử nhất sinh, chỉ riêng việc nữ tử  tướng  đủ khiến thiên hạ dị nghị. Ta   con c.h.ế.t, càng   con chịu khổ.”
Ông dừng , khẽ , nụ  mang chút bất lực lẫn tự hào. “  cũng , tham vọng của con  nhỏ. Làm một chính thê bình thường, e chẳng giữ  bước chân con. Chỉ  ngôi vị Hoàng hậu,  lẽ… mới khiến con phát huy hết tài năng.  giờ,   nghĩ thông .”
Ông rút từ trong tay áo  một vật, đưa cho . Giây phút ,  thở trong phòng như ngưng .
annynguyen
Đó là hổ phù.
Ta ngẩn . Phụ  bình thản  dậy, phẩy tay như  trút hết gánh nặng suốt bao năm qua.
“Thứ thuộc về con, sớm muộn gì cũng sẽ là của con. Ngăn cũng  ngăn nổi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-lua-dao-nha-ta/chuong-4-gio-bien-cuong-va-bong-hinh-trong-tim.html.]
Khoảnh khắc ,  bỗng nhận ,  cha độc đoán của …  già .
Ta nắm chặt hổ phù, lòng dậy lên vô  cảm xúc lẫn lộn giữa cảm động và ngờ vực.
“Phụ , hổ phù là ai bảo  đưa cho ?”
Dù phụ  quyền thế đến , ông cũng  thể bịt miệng  bộ quan  trong triều.
“Là bệ hạ.”
Ta khẽ bật . “Người thật  bày trò.”
Phụ  tiếp lời, giọng nhẹ như gió: “ , con còn một con đường khác. Thái giám Trịnh còn   xa, đang đợi ở bờ bên  sông Sát Lạc. Nếu con  quyết định,  thể đến hỏi bệ hạ… vì   chọn con.”
Ta  khẽ, trong nụ  pha chút cay đắng.
“Phụ  , con vất vả lắm mới thoát  khỏi vòng xoáy . Người nghĩ con còn đủ mềm lòng ?”
Nếu là ngày thường,  thấy   thế, phụ  chắc  quát cho  một trận.   , ông chỉ  , mỉm  lặng lẽ.
“Thế nên, Tuyết nhi… đây là lựa chọn. Chọn thế nào, trái tim con sẽ  rõ hơn ai hết.”
Ta  hổ phù trong tay, ánh trăng ngoài cửa sổ rọi  khiến nó sáng lên như đang  giễu cợt.
Có lẽ, vận mệnh của  – một  nữa –   trong tay chính .
Ta vẫn quyết định  gặp thái giám Trịnh.
Ông   nhiều, chỉ đưa cho  một cuốn sổ.
Ta đùa: “Nghề của ông đúng là nhàn nhã, ngay cả truyền lời cũng  cần mở miệng!”
Thái giám Trịnh vỗ lên khuôn mặt sưng vì muỗi cắn, mắt nhỏ híp  như  c.h.ử.i thầm . Ta , rút lấy cuốn sổ, còn tặng ông hai cú đ.ấ.m cho thêm “đậm vị”,  khuôn mặt  trông càng “đầy đặn” hơn.
Thái giám Trịnh lườm : “ là     thì chỉ  nàng là xuất sắc nhất!”
Cuốn sổ cũ nhưng  giữ  cẩn thận, mỗi trang phẳng phiu,  rách. Những nét chữ bên trong,  liền  là chữ của Khương Minh Sơ.
Ngày mới  phủ, với  phận tiểu thư, quản gia việc với  vốn đơn giản. Chữ  lúc  như gà bới thóc; dù thô lỗ, ít   thêu thùa khéo hơn . Vậy mà Khương Minh Sơ vẫn châm chọc. Ta năn nỉ  dạy ,  chỉ  một câu:
“Chữ như .”
Ta nghiêng đầu hỏi:    đang chê dung mạo  . Hắn lắc đầu, trầm giọng đáp: “Không, là ngươi đáng ăn đòn.” Ta tức  phục, nhưng  những nét chữ mảnh mà cân đối của , chẳng  thêm  lời nào. Sau mấy giờ luyện tập, chữ của  cũng tiến bộ,  vài nét giống . Ta hớn hở đem khoe,  ,  một câu khiến lòng như thắt:
“A Tuyết, chữ  gọi là phu xướng phụ tùy.”
Lau  giọt cay đắng vì bao năm  Khương Minh Sơ “lừa”,  bắt đầu  cuốn sổ.
“Năm Trinh Minh thứ bảy, ngày mười ba tháng tư, mẫu hậu  phụ hoàng  định hôn cho  — chính là trưởng nữ của phủ Trung Quốc Công. Ta  lo,    nữ nhi giống phụ , chẳng lẽ Thái tử phi của  sẽ giống tướng quân Thương, hung tợn?”
“Năm Trinh Minh thứ bảy, ngày hai tháng mười một, nàng  cung bái kiến mẫu hậu. Ta sợ thất lễ, đành nhờ A Trịnh cõng  trèo tường  nàng. Nàng trông như một bánh bao nhỏ màu hồng, tiếc  thể ôm thử. Nghe  nàng tên một chữ là Tuyết, Tuyết nhi, thật dễ .”