Những ký ức về Khương Minh Sơ bỗng ùa về — từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng đêm   chờ  trong gió tuyết. Không  từ bao giờ,   len  cuộc đời , một cách âm thầm mà sâu đậm.
Ta  thái giám Trịnh —   giờ nghiêm nghị, miệng lưỡi cay nghiệt — bỗng bật :
“Tên nô tài nhà ngươi,   ngươi cũng coi như   việc  đấy.”
Thái giám Trịnh  theo bóng  rời , giọng run run mà vẫn cố tỏ  điềm tĩnh:
“Nương nương…  định trở về cung ?”
Ta khẽ , giữa ánh trăng và gió, trong cái kết mà thiên hạ mong là đoàn viên,  ném  hai chữ:
“Nằm mơ !”
Thái giám Trịnh nghẹn giọng:
“Quả nhiên chỉ  ngươi mới  chịu  !”
Ta  đầu, nhướng mày:
“Đùa thôi mà!”
Ông tức giận đến mức buột miệng chửi:
“Đồ chó!”
Tiếng vó ngựa vang dồn dập, cắt ngang lời mắng mỏ . Chỉ trong một đêm,   vượt qua nửa giang sơn.
Thân thể mệt mỏi, nhưng trái tim  —   bao giờ nhẹ đến thế.
Phụ   chỉ đúng một nửa.
Ta hướng về biên cương, nhưng   vì khát vọng binh quyền, mà là vì một chấp niệm  dứt.
Và  nhận , chấp niệm  — hóa  từ lâu  mang tên Khương Minh Sơ.
Cuốn sổ  để   chỉ giúp  hiểu tấm lòng , mà còn khiến   thấy rõ lòng .
Ta yêu Khương Minh Sơ.
Yêu   nhiều,  sâu đậm.
Yêu đến mức… dù  vượt qua nửa giang sơn ,  vẫn chỉ   đầu  — nơi   chờ.
Chưa  đến hoàng thành,   gặp  Khương Minh Sơ.
Hắn vẫn ở Đông cung cũ — nơi mà  từng cùng  nghiên mực, nơi từng vang lên tiếng  , nơi từng  những ngày  tưởng sẽ  bao giờ  .
Dù nay  là bậc đế vương chí tôn,  vẫn khoác   bộ y phục trắng giản dị. Chỉ  điều khác xưa là chồng tấu chương cao ngất, gần như chôn vùi bóng dáng   ánh đèn trầm lặng.
Nghe thấy tiếng bước chân ,   ngẩng đầu, chỉ khẽ mỉm , giọng trầm ấm đến lạ:
“A Tuyết, nàng về .”
“Sao ngươi  là ?”
Hắn đặt bút xuống, từ tốn ngẩng đầu. Ánh sáng chiếu lên gương mặt  — bình thản, nhưng trong đôi mắt  hoe đỏ.
“Ta vẫn luôn chờ, luôn nhớ.”
Ngữ điệu  run nhẹ,  tiếp:
“A Tuyết,   hết  chuyện, chỉ  … nàng  thích   .”
“Minh Sơ…”
Ta bước nhanh đến  mặt . Hắn ngẩng đầu  , ánh mắt ngỡ ngàng phản chiếu bóng .
Ta   gì. Ta vốn   dùng những lời ngọt ngào, chỉ  để trái tim lên tiếng.
Thế là  hôn .
Một nụ hôn bốc cháy — như mồi lửa bén  khô hạn, đốt tan lý trí, thiêu trụi ngờ vực.
Cả hai đều run lên, nước mắt lăn dài, hòa cùng nụ hôn , nặng trĩu mà ấm áp.
“Ta ở đây.” —  , đến lượt   với  câu .
Chỉ ba chữ thôi, nhưng đủ để lý trí băng giá trong  tan rã.
Giọng  khàn, trầm và run:
“A Tuyết,  cứ tưởng… nàng thật sự  cần  nữa.”
Ta lau nước mắt , mỉm :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-lua-dao-nha-ta/chuong-6-khi-tuyet-gap-xuan.html.]
“Minh Sơ,  về là để  với ngươi, ngươi  thua cược .”
Hắn sững .
Ta  , ánh  nghịch ngợm mà ấm nồng:
“Ta  thích ngươi .”
Gương mặt  lập tức tái nhợt.   khi  kịp hoảng,   ghé môi, nhẹ khẽ chạm lên đôi môi .
“Giống như ,  yêu .”
Khoảnh khắc đó, ánh mắt Khương Minh Sơ như dòng băng tan trong nắng, trôi  thành dòng nước ấm áp chảy khắp căn phòng.
Chúng  đều  — cuối cùng,   tìm thấy bến đỗ.
“Vì ,  nguyện ở .”
  khẽ lắc đầu,  như gió xuân vờn qua tuyết trắng:
“Không, A Tuyết. Ta từng   —   thành  cho nàng.”
Hắn dừng  một nhịp, giọng nhẹ như  thở:
“Không, là thành  cho nàng… và cho .”
Ta còn  kịp hiểu hết câu  của  thì Thái thượng hoàng  nổi trận lôi đình, mắng om sòm khắp cung điện.
Phải , khi   thật sự tức giận, ngay cả hoàng đế về hưu cũng  thể… c.h.ử.i chính .
Thái thượng hoàng chỉ tay  mũi Khương Minh Sơ, gằn giọng:
“Cái thằng nhóc nhà ngươi, đúng là vượt xa trẫm về độ vô !”
annynguyen
Ta ngơ ngác:
“Chuyện gì thế?”
Minh Sơ mỉm , vẫn bình thản buộc  tóc cho :
“Ta  nhường ngôi cho Ninh nhi .”
Ta há hốc miệng:
“Minh Sơ! Làm  ! Con ngươi mới  ba tuổi!”
Hắn vỗ vai , giọng điềm nhiên như thể   chuyện thời tiết:
“Cho nên  bảo phụ hoàng   phò tá nó. Thế là   thể theo nàng  biên cương, mà triều chính cũng  lo  quyền thần quấy nhiễu.”
Ta   ngoài cửa, nơi Thái thượng hoàng đang tức đến nỗi giậm chân:
“Ông  chịu ? Người mong  nghỉ hưu cả đời, giờ  bắt   , chắc gì  thuận tình?”
Minh Sơ  nhẹ, vẻ mặt vô cùng đắc ý:
“Ta  với mẫu hậu rằng cháu trai  nhớ bà.”
Ta bật , thầm nghĩ: cú đ.á.n.h chí mạng thật đấy!
Hắn nghiêng đầu, giọng khẽ trầm xuống:
“Ta còn …”
“Nói gì?”
“Sang năm,  sẽ tặng bà một cháu gái nữa để bế.”
Ta nghiêng đầu  , cố tình kéo dài giọng:
“Vậy thì ?”
Hắn ghé sát, môi cong thành nụ :
“Vậy thì chúng   nỗ lực hơn thôi.”
Giữa ngập tràn hương xuân, tóc xanh đan quấn  , chỉ còn   thở và tiếng  tan  gió.
Thế gian  gì  ai  trọn vẹn cả đôi đường.
Chỉ mong, “bất phụ Như Lai, bất phụ Khanh” — chẳng phụ Phật, cũng chẳng phụ .
(Hoàn)