Đêm qua thức trắng, hôm nay cô đến Bảo Hoa, cũng nhớ nhung đến thế, nhưng thật sự quản lý nổi trái tim , chỉ là đến cô một cái.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Trước là tìm thấy , còn hiện tại là quản chính .
Ôn Cừ Hoa cố tình tránh đám đông, con đường mòn trong vườn trường. Thấy ít qua , cô mới dừng bước, đầu giận dỗi : “Không bảo để em suy nghĩ ?”
“Ừ, em cứ suy nghĩ của em.” Hắn trả lời bình thản, “ từng học đại học, đến dạo chút thôi.”
Nghe xem cái cớ tìm kìa, hợp lý ?
Cô từng thấy hứng thú với bất cứ việc gì ngoài kiếm tiền.
“Vậy cứ từ từ mà dạo.” Cô đầu định .
“Bạn học Ôn.”
?!
Cô dừng bước, gì nữa đây, còn gọi cô là bạn học Ôn, kỳ cục c.h.ế.t .
Hắn chậm rãi đến bên cạnh cô, dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để câu vô liêm sỉ nhất: “Nếu em đưa em đến tận lầu ký túc xá chuyện, thì cùng ngoài ăn tối .”
Ôn Cừ Hoa với vẻ một lời khó hết: “Anh cần mặt mũi hả?”
“Đi ?” Hắn rũ mắt mỉm , kiên nhẫn mười phần.
Hắn cũng thế bám , nhưng nếu đến, cần nghĩ cũng đoán mười ngày nửa tháng tới cô sẽ tìm đủ cách tránh mặt .
Khi cô đưa quyết định, cô thường chọn cách trì hoãn, trốn tránh.
Ôn Cừ Hoa trừng .
“Dương Khâm, gì mà gấp gáp thế? Em cũng chạy mất .”
“Khó lắm.”
?
Khó là chạy , rõ ràng ý đó.
“Đi ăn?” Nghĩ đến những tin nhắn chua xót hèn mọn , cô đành thỏa hiệp.
Dương Khâm một cái: “Đợi em ở cổng trường, nhận xe chứ?”
Biết cô thấy, Dương Khâm chừng mực . Ôn Cừ Hoa thở dài một , theo .
Ra khỏi cổng Cảng Đại, Ôn Cừ Hoa liền thấy chiếc xe quen thuộc đỗ bóng cây ven đường, cô bất đắc dĩ tới mở cửa xe.
Dương Khâm lên xe đợi cô từ sớm, thấy cô mở cửa , nhàn nhạt nhắc nhở: “Ngồi phía .”
Ôn Cừ Hoa: “...”
Cô lặng lẽ lên ghế phụ, xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-257.html.]
Khóe môi Dương Khâm nhếch lên, hiển nhiên tâm trạng .
Bởi vì cô ghế phụ của .
“Anh định đưa em thế?” Thấy lái xe nửa tiếng , Ôn Cừ Hoa buồn bực hỏi.
“Sắp đến .”
Đợi đến khi thấy lái xe một khu chung cư, Ôn Cừ Hoa khiếp sợ .
“Anh đưa em về nhà ?”
“Không ?” Hắn lười biếng đáp.
Hắn cần gấp gáp thế ? Vừa mới gặp bao lâu, nghĩ cách lừa cô về nhà.
“Anh thấy quá nhanh ?”
“Không thấy.” Hắn còn nghiêm túc suy nghĩ một chút, đàng hoàng : “Chúng từng sống chung, cho nên cho rằng thể bỏ qua mấy quá trình đưa đẩy hàm súc đó.”
!
Ôn Cừ Hoa hít sâu một , cô cần bình tĩnh .
Sau khi Dương Khâm đỗ xe xong, thấy cô vẫn bất động ở ghế phụ, dứt khoát sang phía cô mở cửa xe, một tay chống lên nóc xe, khom lưng cúi đầu hỏi: “Không xuống ?”
Ôn Cừ Hoa u ám : “Anh xác định là chỉ ăn cơm, chuyện chứ?”
“Không .”
Thấy thần sắc cô phức tạp, tựa như thất vọng.
Hắn mỉm : “Em đang ?”
Ôn Cừ Hoa thèm để ý đến lời trêu chọc của , cau mày : “Em nghĩ thế nào cũng thấy thích hợp lắm.”
“Đến cũng đến .”
Dương Khâm dứt khoát nhoài đón lấy cái cặp trong lòng cô, tay cực kỳ tự nhiên nắm lấy tay cô, kéo cô xuống xe.
Ôn Cừ Hoa động dắt lên lầu.
Dương Khâm ở tầng 4, leo lên đến đây mà cửa thì cũng chẳng lý do gì.
Nhìn bộ dạng đấu tranh tư tưởng của cô, Dương Khâm cảm thấy buồn , mở cửa giải thích: “Thật sự chỉ ăn một bữa cơm, ăn xong sẽ đưa em về ký túc xá.”
Anh xem tin ?
Cửa mở, Dương Khâm lấy một đôi dép lê nữ.
“Mới mua, giặt sạch .”
Hắn đặt cặp sách của cô lên sô pha, đầu thẳng bếp: “Em cứ tự nhiên, nấu cơm.”