Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80 - Chương 114: Hôn
Cập nhật lúc: 2024-12-15 14:20:41
Lượt xem: 57
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hội Lâm Tố Mỹ về thành phố Vân, đầu tiên cô phát hiện đoạn đường đến thành phố Vân còn chán nản nhạt nhẽo như đây nữa, đoạn đường ngắn dài trở nên sinh động và thú vị nhờ tiếng của họ.
Trời xanh mây trắng, ngước mắt là thể bắt gặp cảnh tự nhiên và thuần khiết, điều đó khiến Lâm Tố Mỹ sự chờ mong vô hạn với tương lai.
Lâm Tố Mỹ về đến kí túc, bàn học, cầm chiếc lọ thủy tinh đó lên ngắm. Bên trong tự hình thành một thế giới nhỏ với màu sắc rực rỡ, cô chăm chú quan sát nguyên liệu sỏi bên trong, hồi lâu mới xác định chắc chắn lắm rằng đó là hạt gạo khi nướng?
Lọ đậy bằng nút gỗ nên càng giá trị thưởng thức, cô thể thầm khen một câu rằng Tạ Trường Du mắt thẩm mỹ.
“Úi úi úi, thế, ai tặng chị ?” Tô Uyển lọ thủy tinh trong tay Lâm Tố Mỹ thì háo hức reo lên. “Cho em xem với.”
Lâm Tố Mỹ bất lực đưa lọ thủy tinh cho Tô Uyển xem.
Rất dễ trông thấy vẻ hâm mộ lóe lên trong đôi mắt Tô Uyển, cô nàng thật sự yêu thích, nhưng đồng thời cũng thất vọng khi so sánh. “Tạ Trường Du tặng đúng ?”
Lâm Tố Mỹ thì thoáng khựng . “Không thể là chị tự hoặc mua ?”
“Em thấy thứ bày bán ở cả. Hơn nữa chị giống thứ hả?”
“Sao chị thể? Đây thật sự là chị tự đấy.”
Tô Uyển tin.
Lâm Tố Mỹ chỉ vỏ sò màu tím bên trong. “Vỏ sò đó là chị tự mài…”
Tô Uyển “ồ” một tiếng đầy khoa trương. “Vỏ sò là chị mài, nhưng cái lọ thủy tinh và những thứ khác đều là Tạ Trường Du chứ gì?”
Trong nụ của Tô Uyển, Lâm Tố Mỹ phát sốt. Cô Tô Uyển một cái, để ý đến Tô Uyển nữa.
Tô Uyển bắt đầu thảo luận với Thẩm Thanh và Thư Ngôn rằng thứ do hai cùng , cảm thấy ý nghĩa.
Tô Uyển: “Tiểu Mỹ, đây coi là tín vật tình yêu của hai bọn chị ?”.
Lâm Tố Mỹ day trán , thở dài một tiếng. “Vậy thể trả chị tín vật tình yêu của chị ?”
“Không , em ngắm thêm …”
Tín vật tình yêu ư? Khóe miệng Lâm Tố Mỹ cong lên, mà lòng cô thấy ấm áp vì mấy chữ . Vỏ sò do cô mài, Tạ Trường Du căn cứ vỏ sỏ cô mài thứ , thật sự là hai họ cùng thành.
Tuy Thẩm Thanh và Thư Ngôn thể hiện rõ như Tô Uyển nhưng cũng hâm mộ Lâm Tố Mỹ, sự lãng mạn nhỏ tuy mâu thuẫn với tính cách thực tế của họ, nhưng ai hy vọng nhận sự lãng mạn thế ?
Lâm Tố Mỹ ba Tô Uyển đều nhắc đến chuyện với bạn trai hoặc chồng .
Ý ám chỉ quá rõ ràng.
Vì thế, ban đầu Tô Uyển chịu đả kích, bởi vì Quách Chí Cường tặng cô gì cả. Song mấy ngày , Tô Uyển nhận một món đồ khắc gỗ. Món đồ cũng quá tinh xảo, nhưng khoảnh khắc nhận , cô suýt nhịn mà bật , nhất là khi hội Lưu Khánh Đống để món đồ Quách Chí Cường ngủ tận mấy ngày.
Còn Thư Ngôn thì nhận một bó hoa từ chồng. Món đồ tặng hẳn quá quý giá và ý nghĩa nhưng bản chị thỏa mãn, đàn ông cũng khó lãng mạn một , thể đến bước .
Chồng của Thẩm Thanh cũng thực tế giống chị, thẳng thắn bảo chị chọn đồ, bởi vì đồ tự mua Thẩm Thanh sẽ thích. Sau đó Thẩm Thanh cũng nỡ mua, nhưng vì chồng suy nghĩ , chị cảm thấy lòng ấm áp và mềm mại .
- -----------------------------
Lại về Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du, hai vẫn cùng đến bên ao nước trong trường học buổi sáng sớm, Tạ Trường Du bài văn tiếng Anh, Lâm Tố Mỹ nhắm mắt , nếu chỗ sai, cô sẽ kịp thời sửa .
Cũng lúc , họ đều phát hiện những cố gắng nỗ lực trong trường ít, họ ngày ngày ngâm trong thư viện hẳn coi là nhóm nỗ lực nhất, bởi vì thật sự dồn bộ thời gian và sức lực đ.â.m đầu học.
Cuộc sống bình đạm và đủ đầy trôi qua từng ngày, cho tới khi Chu Mậu Xuyên đến một nữa.
Thời gian Chu Mậu Xuyên xuất ngoại một chuyến, giờ mới trở về, mang về một bức thư cho Lâm Tố Mỹ, đó là bức thư mấy bạn ngoại quốc của cô nhờ Chu Mậu Xuyên đưa cho cô.
Chu Mậu Xuyên mời Lâm Tố Mỹ ăn cơm thì cô từ chối.
Lòng cô ngay thẳng, nhưng cô gây chuyện gì. Cô nam quả nữ cùng ăn cơm, ý trông thấy nọ. Nếu cần thiết, cô hy vọng những rắc rối . Tựa như nhiều câu chuyện tám nhảm cô từng , sinh viên nhà nghèo ăn một bữa thịt cũng là ích kỷ, tiết kiệm giúp đỡ gia đình, dù rằng chỉ ăn thịt đúng một một tháng…
Đương nhiên, nguyên nhân khác là Tạ Trường Du thích Chu Mậu Xuyên, cô can thiệp suy nghĩ của Tạ Trường Du, dẫu cô là bạn gái , trong vấn đề nguyên tắc , cô đương nhiên về phía vô điều kiện.
Có vẻ Chu Mậu Xuyên hiểu nguyên nhân cô từ chối. “ tưởng cô kiểu trói buộc chứ.”
“Có lẽ là định nghĩa về trói buộc của chúng khác đấy!” Lâm Tố Mỹ sâu về vấn đề .
Chu Mậu Xuyên , ánh mắt cô thêm ý khác. “À, thế là thật sự đến với ?”
“Vâng.”
Chu Mậu Xuyên gật đầu, yên lặng một thoáng. “Hơi bất ngờ, nhưng hình như hợp tình hợp lý.”
“Chuyện bọn đến với kích thích ít , nhiều còn thật sự tỏ tình với họ thích, đó thành công. Chủ nhiệm Chu, cũng thể suy nghĩ đến việc quen một cô bạn gái, cảm giác hẳn tệ .”
Khóe miệng Chu Mậu Xuyên khẽ nhếch lên. “Cảm ơn đề nghị của cô, sẽ suy nghĩ.”
“Vậy đây.” Lâm Tố Mỹ lắc bức thư trong tay.
Chu Mậu Xuyên gật đầu.
Anh Lâm Tố Mỹ xoay rời . Anh thoải mái về chuyện cô và Tạ Trường Du ở bên , nhưng đồng thời an ủi. Điều an ủi là cô quả thực là , khi suy nghĩ của bản , cô thật sự ở bên như thế chứ là miệng một đằng nhưng một nẻo như nhiều từng gặp. Song đồng thời, cũng thoáng buồn.
Có lẽ thật sự thuận buồm xuôi gió quen , xảy chút chuyện như trong dự liệu khiến liền khó chịu.
……
Lâm Tố Mỹ về đến kí túc thì mới mở thư , nội dung thư đơn giản, bạn của bạn ngoại quốc của cô một dự án cần mời phiên dịch, hy vọng thể mời cô phụ trách, bởi vì họ hợp tác vui vẻ và đồng thời họ cũng xem trọng nhân phẩm của cô.
Lâm Tố Mỹ xem bức thứ , suy nghĩ đầu tiên chính là nếu xuất ngoại, thời gian nhất định ngắn, nếu thì cô và Tạ Trường Du sẽ chia xa ư?
Không thể cùng học buổi sáng sớm, cùng ăn sáng, cùng lên lớp, cùng ăn cơm…
Chỉ nghĩ thôi cảm thấy hình như cô thể thích ứng cho lắm.
Buổi chiều, Lâm Tố Mỹ học xong tiết của thì bèn tìm Tạ Trường Du.
Chuyện khiến Tạ Trường Du vô cùng bất ngờ. Thỉnh thoảng học cùng cô, nhưng cô đến lớp ít, còn bên cả tiết.
Trong thời gian học, thi thoảng lén quan sát Lâm Tố Mỹ, đó khẽ bàn tán với bạn rằng đó chính là bạn gái của Tạ Trường Du hả, thật sự là cô ư?
Cũng cô gái kéo bạn bên cạnh: thấy chứ, đó chính là bạn gái của Tạ Trường Du, còn quen từ nhỏ, cùng trưởng thành, lấy gì để tranh giành với ? Cho nên thu những tâm tư đó .
“Sao các bạn trong lớp cứ em mãi thế?” Lâm Tố Mỹ còn cầm sách che mặt luôn , nhưng mà hành vi đó giống bịt tai trộm chuông nhỉ?
“Em tha thứ cho họ. Có lẽ họ từng thấy ai như thế đấy.” Tạ Trường Du nháy mắt với cô.
Tạ Trường Du lời , mấy bên cạnh, phía , phía họ đều nhịn .
Bây giờ Lâm Tố Mỹ vốn nhạy cảm với tình hình xung quanh, đương nhiên chú ý đến tiếng như thế, cô kéo tay Tạ Trường Du véo một cái. “Nói vớ vẩn gì đấy.”
Tạ Trường Du dứt khoát cuộn cuốn vở bài tập thành chiếc ống, vươn chọc lưng bạn phía . “Chú mày xem, lời là vớ vẩn hả?”
Bạn học chẳng hiểu chọc trúng bất đắc dĩ, , vô tội một chút nào, ai bảo vui vẻ nhất chứ.
“Không vớ vẩn, lời là sự thực.”
Vì thế Tạ Trường Du chìa tay với Lâm Tố Mỹ: Xem , thật mà.
Lâm Tố Mỹ đỡ trán nữa.
“Nghe bài học của !”
“Tuân mệnh, học tỷ nhỏ.”
Xưng hô , lẽ cai nữa…
Khi tiết học kết thúc thì đến thời gian ăn tối, phần lớn đều vội tới nhà ăn. Lâm Tố Mỹ nhúc nhích, Tạ Trường Du cũng yên.
Một tay Tạ Trường Du đặt lên bàn chống đầu, còn thì nghiêng sang cô với tư thế . Ánh nắng đúng, mặt mày sáng sủa, diện mạo điển trai.
Động tác bình thường một nữa khiến tim cô đập nhanh, cô thích nghiêng nghiêng lệch lệch thế , cô cũng bắt đầu hoài nghi gu của dị thường .
“Nói , chuyện gì.” Tạ Trường Du vô cùng bình tĩnh.
“Hử?” Lâm Tố Mỹ nhướng mày.
“Em chủ động chạy đến học cùng , chẳng lẽ vì với vài chuyện ? Hơn nữa khả năng lớn là chuyện đó sẽ khiến vui.”
“Ặc…”
Trông dáng vẻ Tạ Trường Du như thấu cô, vươn tay vò tóc cô, đương nhiên dám thật sự vò rối. Sau khi vò, vươn tay chầm chậm vuốt mượt cho cô.
“Nói chuyện ăn cơm ?” Tạ Trường Du hỏi cô.
Lâm Tố Mỹ nghi hoặc , cảm thấy nghĩ nhiều.
Sao cô cảm thấy điều hỏi là: chuyện em liệu ảnh hưởng đến sự thèm ăn , nếu thì ăn , nếu thì bây giờ cứ luôn.
Tạ Trường Du nháy mắt, yên lặng trả lời: đúng là như .
“Sao chỉ là em nhất định chuyện chứ, em thể đến chỉ để học cùng ? Sao thể nghĩ về em như thế, cứ như em việc đều vì mục đích nào đó .”
Tạ Trường Du đánh trả thì ngẩn tiên, đó mới khẽ : “Ặc… , là nghĩ nhiều, cho nên em chuyện gì đúng ? Vậy ăn cơm thôi!”
“Thực … vẫn chuyện.”
Tạ Trường Du lập tức vươn tay đè lên trán , mắt nhắm chặt , một lúc lâu mới mở mắt cô – Thế quá đáng hả?
Lâm Tố Mỹ móc một bức thư cho xem.
“Thư tình ? Anh em , bây giờ thư tình cũng muộn, sẽ coi như sự yêu thích trong lòng em với thể nào dùng lời để miêu tả…”
Lâm Tố Mỹ dứt khoát dùng sách đánh đầu .
Tạ Trường Du úi một tiếng, che đầu . “Mưu sát bạn trai đấy nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-thap-nien-80/chuong-114-hon.html.]
“Minh sát.”
“Thế cũng , c.h.ế.t thì em cũng chôn cất theo .”
Lâm Tố Mỹ còn lời nào để .
Tạ Trường Du bức thư, đó hỏi cô nghĩa của một vài từ vựng trong đó, thế hai còn phản ứng thì coi bức thư như tài liệu dạy học, còn nghiên cứu ngữ pháp một .
Sau đó Tạ Trường Du mới hậu tri hậu giác nhận : “Em sắp xuất ngoại ?”.
Lâm Tố Mỹ gật đầu , đó yên lặng một chốc. “Anh em ? Chỉ là một mời việc, em còn đưa quyết định.”
Tạ Trường Du gập thư , đó cô. “Nếu , thời gian sẽ dài lắm ?”
“Khoảng nửa tháng!”
Sắc mặt dễ coi lắm, chia xa tận nửa tháng , cảm thấy thời gian dài đến độ khiến cực kì khó chịu chứ!
Lâm Tố Mỹ khẽ thở dài. “Anh hy vọng em ?”
Tạ Trường Du lắc đầu, cũng gật đầu. “Em cho , em ?”
Lâm Tố Mỹ một lúc lâu, xác định vì hỏi câu . “Muốn , một là vì thời gian tiếp xúc với công việc kiểu , tuy thường dùng tiếng Anh với , nhưng cứ luôn việc cường độ cao, em sợ trình độ sẽ giảm xuống. Nguyên nhân khác là ở bên đó em một vài bạn, nếu liên lạc trong thời gian dài, sẽ quên mất , em cũng nhân cơ hội gặp mặt họ.”
Tạ Trường Du khẽ gật đầu. “Nếu em thì việc gì năng e dè như thế? Sợ từ chối ? Dù từ chối thì em cũng thuyết phục cho em mới chứ.”
“Vậy ủng hộ?”
“Không ủng hộ. Xét từ góc độ của thì chúng chia xa. mong em thể chuyện mà em .”
“Anh thật .”
Tạ Trường Du phát cho tấm thẻ “ ” bày tỏ cảm xúc với lời khen mặt ngôn ngữ .
Sau đó, Lâm Tố Mỹ mau chóng hôn chụt lên trán .
Tạ Trường Du ghim nguyên tại chỗ.
“Thực khá ủng hộ em xuất ngoại việc, chỗ nào cần phối hợp nữa , nhất định sẽ phối hợp…”
Lâm Tố Mỹ: …
Tạ Trường Du chỉ trán : Không cần khen thêm nữa ư?
Khóe miệng Lâm Tố Mỹ giật giật.
Tại lúc , cô cảm thấy bạn trai giống một thanh niên hơn hai mươi tuổi mà là một đứa trẻ chứ?
- ----------------------------------
Khi Lâm Tố Mỹ xin nghỉ, thủ tục xong xuôi và sắp rời , Tạ Trường Du vẫn vui.
Bởi vì Chu Mậu Xuyên cũng cùng xuất ngoại.
Đối với việc , Lâm Tố Mỹ cũng bày tỏ hết cách. Cô xuất ngoại con đường bên nhà máy dệt, còn Chu Mậu Xuyên xuất ngoại thì dẫu cũng chuyện mà bản cần , dù gì cô cũng thể đòi cùng đúng ?
Đương nhiên, Tạ Trường Du cũng gây sự vô lý, chỉ nở một nụ nào mà thôi.
“Không đến tiễn em , đến sân bay ngắm thôi, dù cũng thấy máy bay bao giờ.” Tạ Trường Du như thế.
Lâm Tố Mỹ: …
“Thật sự đến tiễn em . Chỉ đến ngắm máy bay thôi, chừng ngày nào đó cũng thể chiếc máy bay như chứ.”
Lâm Tố Mỹ: …
Lâm Tố Mỹ kéo Tạ Trường Du sang một bên, Tạ Trường Du liếc xéo cô.
Sau khi đến sân bay, Tạ Trường Du cũng chẳng buồn Chu Mậu Xuyên cái nào, dường như dùng hành động chứng minh hề đặt đó mắt.
“Em sắp nước ngoài , gì dặn dò em ?”
“Không.”
“…”
Tạ Trường Du: “Anh tự dặn dò bản lúc bạn gái ở đây ăn ngon ngủ kĩ, nhất định đừng cảm thấy mất mát khi trông thấy mấy đôi tình nhân ăn cơm ở nhà ăn, nhất định đừng nhớ đến bản lẻ loi cô độc khi trông thấy từng đôi tình nhân đường… cũng đừng hâm mộ mấy bạn học độc …”.
“Không đúng, tại hâm mộ độc ?”
“Bởi vì ăn cơm một đường một là chuyện hợp lý, mà - rõ ràng hợp lý nhưng giống họ.”
Lâm Tố Mỹ: “…”
Lâm Tố Mỹ vẫy tay. “Xích qua đây chút.”
“Làm gì? Em đừng chắn , ngắm máy bay…”
Lâm Tố Mỹ khẽ níu cổ chạm nhẹ môi , đó mau chóng tách , cách xa một chút, còn ngó xung quanh xem ai qua . Nụ hôn kích động như khiến cô bối rối , đồng thời còn sợ hãi, bởi vì khoảnh khắc , cô thật sự nghĩ gì cả.
Cuối cùng Tạ Trường Du cũng nở một nụ . Thấy mặt cô đỏ lựng, đột nhiên ồ một tiếng: “Sao em còn hơn máy bay nhỉ?”.
Lâm Tố Mỹ: …
Tạ Trường Du: “Anh quyết định ngắm máy bay nữa, bây giờ chỉ ngắm em thôi”.
Lâm Tố Mỹ bực, cũng che giấu sự kích động của lúc : “Em cảm ơn nhé”.
……
Lâm Tố Mỹ lên máy bay, Chu Mậu Xuyên thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, lắc đầu, nhưng gì.
- -------------------------
Sau khi xuống máy bay, Lâm Tố Mỹ liền tách khỏi Chu Mậu Xuyên. Lần cô xuất ngoại vì việc riêng, đương nhiên cùng mấy của nhà máy dệt, nếu sẽ hiềm nghi chiếm hời.
Cô gặp bạn tìm cô phiên dịch , hỏi đối phương cho rõ ràng rằng dự án nghiên cứu ở phương diện nào, đó tiếp tục chuyện ăn cơm cùng bạn mà về thẳng khách sạn, bởi vì cô điều chỉnh bản sự chênh lệch thời gian chuẩn vài thứ cho công việc.
Thứ mang tính nghiên cứu kiểu yêu cầu cao về mặt chuyên môn, nhất là một vài thứ phức tạp đều cần cụ thể.
Cô mau chóng vùi đầu công tác chuẩn , may là chuyên ngành quá kinh khủng, chỉ cần học thuộc từ vựng chuyên ngành và hiểu một vài thứ cần nghiên cứu, khớp hai vế là .
Sau khi cô điều chỉnh xong sự chênh lệch thời gian thì thể việc.
Trước đó, cô nhận một cuộc phỏng vấn ngắn, khi phỏng vấn đạt, cô kí hợp đồng, mau chóng tham gia việc.
Công việc cường độ cao như khiến thần kinh cô căng chặt, nhưng cô cũng học ít thứ.
……
Mười ngày , công việc của cô chính thức thành, đối phương đánh giá cao, bản cô cũng thở phào một . Không thể cô thích cảm giác - thần kinh căng thẳng, mỗi giây mỗi phút đều dám thả lỏng, đó khi công việc kết thúc thì nhẹ nhõm.
Cuộc sống nhẹ nhõm căng thẳng mới là cuộc sống hảo.
Sau khi kết thúc công việc, cô lập tức về nước mà tụ tập với một vài bạn ngày . Cô thích trò chuyện với họ, trong quá trình tán gẫu, cô giới thiệu với họ về đất nước , hơn nữa còn tiến hành sửa chữa một vài kiến thức sai lầm, lẽ vì cô ảnh hưởng, họ cũng bắt đầu hứng thú với đất nước .
……
Một tụ tập kết thúc, cô về khách sạn. Sau khi xuống xe, cô mấy bước.
Hôm nay cô uống rượu, cho nên sinh ảo giác ư?
Ngoài khách sạn trồng một vài loại hoa, thậm chí còn một vài loài dây leo, cảm giác lịch sử, khách sạn cũng thiết kế kiểu lâu đài, chỉ là khá nhỏ mà thôi.
Song bây giờ, ở cửa khách sạn một đang . Người mặc vest, trông vô cùng sang trọng, tựa như hoàng tử bước từ trong lâu đài . Người đút hai tay trong túi, đang về phía cô.
Ánh đèn ban đêm ngả vàng, rơi lưng chiếu một chiếc bóng dài. Mà ngũ quan của như chiếc bóng đó che lấp, khiến cô nhất thời rõ , là , là .
Là ảo giác ư?
Rõ ràng bây giờ hẳn đang ở đại học Vân, hẳn đang ở trong kí túc, hoặc đang trò chuyện với bạn cùng phòng của , hoặc đang ở cùng hội Quách Chí Cường, nhưng tim vẫn đập thình thịch, vẫn chạy qua đó đầy kích động.
Công việc bận rộn, cùng bạn bè chơi đùa, cuộc sống của cô đầy đủ, đầy đủ đến độ thực thời gian nhớ bạn trai cũng chẳng bao nhiêu, dù gì nhớ cũng vô dụng, thể đến bên cạnh .
giây phút , cô đột nhiên trào nhiều cảm xúc.
Muốn kể công việc của vất vả thế nào, ngoài việc cô phạm một sai lầm nhỏ, tuy đối phương cảm thấy thể cảm thông nhưng bản cô ảo não gần chết. Còn cả lúc ăn món bánh ngọt ngon, cô nhớ đến , cảm thấy nếu ở đây thì , điều suy nghĩ khiến cô áy náy, bởi vì cô chia sẻ với chứ là nghĩ đến bố đầu tiên…
Còn nhiều, nhiều chuyện đều chia sẻ với .
Cảm xúc mãnh liệt trào dâng khiến cô thứ kích động .
Sau đó cử động, bước từng bước về phía cô…
“Mới mười mấy ngày ngắn ngủi mà đến bạn trai cũng quen nữa ?” Tạ Trường Du thở dài thườn thượt. “Quá đáng đấy nhé.”
Cuối cùng cô nhịn , nước mắt chua xót trào , nhưng trong đôi mắt và khuôn mặt cô lấp đầy bằng nụ .
Thật đáng ghét, thật sự thật sự đáng ghét.
Tạ Trường Du bước lên , khẽ ôm cô. “Anh đến để em quen .”
Lâm Tố Mỹ khẽ đ.ấ.m .
Tạ Trường Du , vươn tay nắm tay cô, đó chăm chú cô. Bốn mắt , cả thế giới như đều yên lặng trong giây phút . Hoa tươi rở rộ, dây leo xanh mướt, còn cả khách sạn lịch sử lâu đời bên cạnh họ đều là bối cảnh.
Anh khẽ cúi đầu, hôn lên khóe môi cô, đó dần di chuyển, cánh môi dán chặt, từ từ quấn quýt, nụ hôn phớt biến thành nụ hôn sâu, cơ thể ôm chặt , dùng nụ hôn bày tỏ nỗi nhớ nhung dành cho và hóa giải khát vọng với đối phương.
Cô chỉ cảm thấy như phát sốt, tựa như một con nhộng phá kén chui , tựa như một đóa hoa bung nở rộ, tựa như pháo hoa b.ắ.n phụt lên trời.
Có một thể cho cô cảm nhận như , khát vọng như . Thật .