Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80 - Chương 71: Bất cần

Cập nhật lúc: 2024-12-15 14:03:59
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Tố Mỹ thường đến chỗ lớp gia sư kiểm tra tình hình. Các công nhân vô cùng tích cực, tự động thêm giờ, lười biếng chút nào, ngày nào cũng đều hăng hái. Điều khiến cô vui mừng hơn, lúc chuẩn lương thực cho công nhân cũng lòng hơn.

Thi thoảng cô cũng hàn huyên đôi câu với những công nhân , họ đến thì sơn thôn xa xôi, quanh năm cũng chẳng kiếm bao nhiêu tiền nên ngoài tìm việc, bà chủ còn cung cấp cả lương thực như cô hiếm gặp, hơn nữa cô còn cho họ ăn đến no nữa.

Lâm Tố Mỹ cuộc sống của họ khó khăn, nghĩ cứ thế khả năng lớn là sẽ xong việc thời hạn, đến lúc đó cho mỗi một phong bì lớn là .

Cô nhàn nhã chậm rãi về trường, ngắm những căn nhà hai bên đường. Những căn nhà như bây giờ thể mua với giá mấy trăm mấy nghìn tệ, nếu căn nhà mười nghìn tệ thì chính là giá trời, sang trọng cỡ nào mới thể hét đến giá đến hơn mười nghìn tệ nữa.

Nếu những nhà cửa chỉ mua bừa cũng mất đến mấy trăm nghìn hoặc một triệu tệ, ở những thành phố phát đạt một chút nhà cửa giá mấy triệu đến chục triệu tệ, cô cảm thấy những sẽ cô như kẻ ngốc .

Trước đây hỏi nếu trở về quá khứ thì sẽ gì, phần lớn đều sẽ trả lời là mua nhà, mua thêm mấy căn nhà, thể kiếm ngược về. Bộ phận nhỏ mới trả lời là mua xổ .

Giá nhà bây giờ thực sự .

Có điều mua nhà cũng chuyện quá dễ dàng. Phần lớn đều sống trong căn nhà của , nhà thương mại vẫn xuất hiện, mua nhà nhiều, bán nhà càng ít, hình thành ý thức mua bán. Đương nhiên, nếu thật sự mua, tiêu tốn chút thời gian và sức lực thì cũng thể tìm , dẫu cũng luôn bán nhà vì nguyên nhân nguyên nhân nọ.

Lâm Tố Mỹ suy nghĩ mua lượng bất động sản lớn. Bây giờ nhà cửa vốn khan hiếm, nếu cô thực sự sẽ chặn đường những thực sự cần nhà ở. Đợi đến lúc nhà thương mại xuất hiện thì hãy mua mấy căn.

Lâm Tố Mỹ thường ngoài, mấy bạn cùng phòng của cô cũng cảm thấy gì kì lạ, họ cảm thấy cô đến thư viện hoặc nghĩ rằng cô đến nhà máy.

Cho nên khi Lâm Tố Mỹ hỏi riêng Thẩm Thanh và Thư Ngôn xem họ bằng lòng giáo viên ở lớp gia sư cuối tuần , đầu tiên Thẩm Thanh và Thư Ngôn sốc, đó mới hớn hở đồng ý.

Phản ứng của họ trong dự liệu của Lâm Tố Mỹ. Dẫu đây lúc tin cô ngoài bán thời gian, họ hâm mộ như thế và nghĩ nếu cơ hội bán thời gian để kiếm tiền thì sẽ cực kì vui .

Thẩm Thanh và Thư Ngôn lập tức đồng ý. Có điều Lâm Tố Mỹ đề nghị họ bắt đầu chuẩn từ bây giờ, lật xem đề thi đại học mấy năm cùng tài liệu ôn tập hồi cấp ba, xem nội dung học của học sinh hiện giờ, quen với tài liệu giảng dạy, vân vân, trau dồi bản .

Lâm Tố Mỹ nhấn mạnh rằng giáo viên của lớp gia sư tuy là công việc bán thời gian chỉ cuối tuần mới nhưng phụ nhà đưa con đến, cam tâm tình nguyện trả tiền là vì hy vọng thành tích của con họ tiến bộ rõ rệt, nếu việc gì đưa con đến, còn tốn tiền nữa? Khi lựa chọn công việc , tôn trọng phụ , tôn trọng học sinh, cũng xứng với phận của , dẫu đến lúc đó, những đứa trẻ cũng sẽ gọi họ một tiếng “cô giáo”.

Lâm Tố Mỹ chút đánh giá về tâm tư của Thẩm Thanh và Thư Ngôn. Bây giờ tìm một công việc bán thời gian khó mấy, nhất là kiểu sinh viên việc bán thời gian thì thấy bao giờ, một công việc thế , hai họ vui còn chẳng kịp, tâm tư qua loa hời hợt, thấy lời Lâm Tố Mỹ , họ hai lời bèn ngày ngày chạy đến thư viện để đạt yêu cầu của Lâm Tố Mỹ.

Bởi thế, Lâm Tố Mỹ cũng tìm mấy bạn học quen đến chuyện , nhân phẩm đối phương Lâm Tố Mỹ từng quan sát, đều đáng để tin tưởng. Quả nhiên phản ứng của đối phương cũng giống như Thẩm Thanh và Thư Ngôn, họ đều vội vã chuẩn .

Sau khi thấy thái độ của , Lâm Tố Mỹ mới hiểu , đối với họ mà , thể kiếm tiền từ bây giờ, dù là nâng cao mức sống của bản giảm bớt gánh nặng cho gia đình, họ đều vô cùng mừng rỡ.

Lâm Tố Mỹ với Tô Uyển, kết quả Tô Uyển tỏ còn tích cực hơn mấy Thẩm Thanh, khiến Lâm Tố Mỹ thấy quen thuộc.

Tô Uyển thiếu chút nữa nhảy cẫng lên: “Em gia nhập hội bọn chị, a a a, cô giáo là ước mơ của em đó, từ nhỏ em cô giáo ”.

Lâm Tố Mỹ liền thắc mắc: “Thế còn chọn đại học Vân?”.

Tô Uyển thở dài: “Ầy, bố em điểm thi cao như thế, đăng kí trường đại học Sư phạm bên cạnh của bên cạnh của bên cạnh của bên cạnh quá thiệt, đó bèn chọn đại học Vân”.

Lâm Tố Mỹ xoa đầu Tô Uyển: “Tô Uyển nhà đúng là bảo bối ngoan ngoãn lời ha”.

“Chuẩn luôn, bố em cũng thế.”

Lâm Tố Mỹ bật .

Phía giáo viên thì dễ tìm, nhưng còn phía học sinh thì ?

Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ, liên hệ với Vu Sa Sa và Phương Tiểu Linh, kể cho họ về tình huống hiện giờ. Vu Sa Sa và Phương Tiểu Linh còn kích động hơn Lâm Tố Mỹ, khi đỗ đại học, hai họ gặp họ hàng thì bố và họ đều đến chuyện Lâm Tố Mỹ dạy kèm cho họ, mấy họ hàng đều hâm mộ, trong lời đều để lộ ý nếu gặp bạn học bằng lòng dạy kèm như thế thì .

Vu Sa Sa và Phương Tiểu Linh thật lòng cảm kích Lâm Tố Mỹ, chỉ vì Lâm Tố Mỹ giúp họ nâng cao thành tích đỗ đại học mà còn vì nhờ Lâm Tố Mỹ, đây hai họ mấy qua , bây giờ trở thành bạn , tình bạn nhờ Lâm Tố Mỹ, vì thế họ vô cùng để tâm tới chuyện của Lâm Tố Mỹ.

Điều kiện gia đình Vu Sa Sa và Phương Tiểu Linh vốn , cũng ít họ hàng trong thành phố, cứ tuyên truyền tới lui như , họ hàng cũng xiêu lòng. Các đồng nghiệp của họ hàng thấy tin thì thấy mới mẻ mà khó tin, đó đồng nghiệp của đồng nghiệp cũng đến tin tức

Lâm Tố Mỹ vốn đắn đo xem cần tuyên truyền chút , Vu Sa Sa và Phương Tiểu Linh giúp đỡ hết như thế. Cứ , Vu Sa Sa và Phương Tiểu Linh đều dẫn theo mấy tốp đến hỏi thăm tình hình.

Lâm Tố Mỹ cũng vội vàng chuẩn , về tình hình của lớp gia sư cho , đó quyết định đăng kí cho những phụ đưa con đến lớp gia sư kì nghỉ hè, như thế sẽ tiện để sắp xếp giáo viên, hơn nữa môn các em yếu kém cũng khác , học Toán lắm, Vật lý lắm, hơn nữa tuổi tác của các em cũng khác

Lâm Tố Mỹ bận chóng mặt, thống kê qua về liền phát hiện vẫn còn thiếu giáo viên, vì thế cô tiến hành tuyên truyền trong trường để tuyển những giáo viên bán thời gian kì nghỉ hè và cuối tuần.

Lâm Tố Mỹ và hội Tô Uyển chuẩn nơi tuyển dụng tạm thời, cảnh tượng cũng vô cùng náo nhiệt, chỉ một buổi sáng mà quá tải.

……

Lâm Tố Mỹ cầm tờ đơn đăng kí tay, nghĩ những vẫn đào tạo thêm, đồng thời cũng quy định một vài yêu cầu, chẳng hạn như nếu thật sự trở thành giáo viên lớp gia sư, cuối tuần nhất thiết đến lớp gia sư điểm danh, nếu tình huống đặc biệt cũng tìm thế mới thể rời , tùy tiện rời

Khi Lâm Tố Mỹ ăn cơm cùng Tô Uyển, một cô gái trẻ dắt theo một đứa bé hơn ba tuổi bước chầm chậm qua. Tuy quần áo cô gái giản dị nhưng vô cùng gọn gàng, đứa bé cũng ăn mặc sạch sẽ, một vẻ mộc mạc.

Dường như cô gái đến đây đầu tiên, nét mặt sợ sệt.

“Chào hai bạn… Xin hỏi, hai bạn quen Ngô Thanh Thụ ?”

Lâm Tố Mỹ và Tô Uyển , tìm Ngô Thanh Thụ?

Trong mắt cô gái cảm xúc gì. Cô hỏi nhiều ai quen Ngô Thanh Thụ cả, vì thế cô bình tĩnh, chỉ điều cô chán nản.

“Mẹ ơi, con đói .” Cậu bé kéo tay , l.i.ế.m môi.

Người phụ nữ xoa đầu con trai: “Đợi con tìm bố sẽ bảo bố đưa con cùng ăn cơm, nào?”.

Cậu bé gật đầu.

“Tiểu Bảo ngoan quá.”

……

Màn đối thoại đơn giản khiến tim Lâm Tố Mỹ nảy lên, tìm Ngô Thanh Thụ, tìm bố sẽ cùng ăn cơm. Trong nháy mắt, Lâm Tố Mỹ nghĩ đến một khả năng, Ngô Thanh Thụ là trí thức, chỉ từ một nơi xa thi đỗ đây, hề nhắc đến việc kết hôn con , còn hẹn hò yêu đương với Tô Uyển.

khuôn mặt sạch sẽ sáng sủa của Ngô Thanh Thụ khiến Lâm Tố Mỹ xẹt qua chút nghi hoặc, cùng tên cùng họ ư?

Bây giờ, Lâm Tố Mỹ thật sự hy vọng chỉ là cùng tên cùng họ mà thôi.

Lúc , Tô Uyển vẫn phản ứng , cô nàng nhiệt tình đôi con : “Hai tìm Ngô Thanh Thụ ? Khéo ghê, em cũng quen một tên như thế, hai là gì của …”.

Người phụ nữ kịp trả lời thì mặt mày vui vẻ, còn trả lời ngay lập tức: “Đó là bố cháu”.

Bố? Nét mặt Tô Uyển cứng đờ, cô đôi con với vẻ khó tin: “Bố cháu? Sao thể…”.

Cả Tô Uyển run rẩy khó tin.

Lâm Tố Mỹ vội : “Ngô Thanh Thụ mà hai tìm học tài chính ?”.

Mặt phụ nữ trông đầy m.ô.n.g lung, bé cũng hiểu là ý gì. Người phụ nữ chỉ kể những gì chị trải qua. Rất nhiều năm chị và trí thức Ngô tên Ngô Thanh Thụ yêu , đó kết hôn, tiếp đó chị mang thai, cũng ủng hộ Ngô Thanh Thụ tham gia thi đại học, chỉ là khi thi đại học xong Ngô Thanh Thụ từng về, chị ở nhà cứ lo ngay ngáy bố của con thế nào, đó với chị từng gặp Ngô Thanh Thụ ở đại học Vân, chị ngẫm nghĩ, dù thế nào cũng đến tìm bố của con , hỏi xem rốt cuộc nghĩ thế nào.

Lâm Tố Mỹ xong, thở dài một .

Lâm Tố Mỹ cảm thấy phụ nữ gì, dẫu cảnh bây giờ chính là như thế, bao trí thức kết hôn con , khi đỗ đại học bèn về nữa, những bên cạnh phụ nữ thể từng khuyên chị, nhưng chị vẫn đến đại học Vân tìm , lẽ nếu nhận một câu trả lời chuẩn xác, chị thể vượt qua hố sâu trong lòng.

Tô Uyển cắn môi: “Em dẫn hai con chị tìm Ngô Thanh Thụ, xem xem hai con chị tìm nhé”.

Cơ thể Tô Uyển đang khẽ run rẩy, như sợ hãi cục diện sắp đối mặt, đồng thời chờ mong đây chỉ là hiểu lầm mà thôi, bạn trai cô vứt bỏ vợ con, cũng lừa dối cô.

Lâm Tố Mỹ khẽ đỡ Tô Uyển.

“Em…” Uyển thốt thành lời.

Lâm Tố Mỹ cũng yên lặng, bởi vì nếu an ủi, đợi lát nữa đối diện với nỗi thất vọng lớn hơn thì ? Chi bằng gì cả.

Tô Uyển tìm Ngô Thanh Thụ dễ dàng, hai họ vốn là tình nhân, lúc ăn cơm thường hẹn gặp , thành thói quen .

Cho nên Ngô Thanh Thụ vốn đang đợi ở cửa nhà ăn.

Lâm Tố Mỹ và Tô Uyển dẫn theo hai con họ qua. Lúc thấy Tô Uyển, Ngô Thanh Thụ vốn ôn hòa, nhưng khi thấy hai con phía họ, sắc mặt Ngô Thanh Thụ lập tức đổi, lạnh như băng .

Tim Tô Uyển như thoáng ngưng đập, cô như thấy kết quả nhất.

Cậu bé thấy Ngô Thanh Thụ bèn lập tức chạy như bay qua, ôm chân Ngô Thanh Thụ: “Bố, cuối cùng con và cũng tìm bố , và con tìm bố vất vả lắm…”.

Chẳng nghi ngờ gì, giọng của đứa trẻ phán cho Tô Uyển tội tử hình.

Ngô Thanh Thụ Tô Uyển với vẻ sợ hãi: “Tô Uyển…”.

“Còn gì để nữa?” Tô Uyển đột nhiên nổi nóng, nước mắt cũng lăn xuống.

Ngô Thanh Thụ đuổi theo, nhưng thấy con trai đang ôm , cuối cùng chỉ theo hướng Tô Uyển rời với vẻ lo lắng.

“Trước tiên vẫn nên lo cho vợ và con trai !” Lâm Tố Mỹ lạnh lùng ném một câu vội đuổi theo Tô Uyển.

Tô Uyển chỉ ngừng: “Sao thể như thế, thể thế với em… Em tưởng là, em tưởng là chỉ cùng họ cùng tên thôi, thể chuyện như thế … Sao thể như thế…”.

Lâm Tố Mỹ gì. Chuyện thế , ở thời đại đặc biệt , xác suất xảy quá cao.

Tô Uyển chỉ , ôm Lâm Tố Mỹ mà .

khi về đến phòng, gần như tất cả đều chuyện . Tô Uyển giường chẳng chẳng rằng, nhưng đều thể thấy tiếng thút thít khe khẽ của cô giường.

Tối hôm đó, Ngô Thanh Thụ đợi Tô Uyển ở kí túc, Tô Uyển xuống, Ngô Thanh Thụ đợi cả đêm.

Ngày hôm , Tô Uyển thậm chí chẳng khỏi cửa kí túc, ăn uống giường.

……

Lúc ít đến thuyết khách cho Ngô Thanh Thụ, họ đều với Tô Uyển rằng Ngô Thanh Thụ đúng vì giấu giếm chuyện , nhưng Ngô Thanh Thụ thật lòng thích cô, vì sợ cô chuyện sẽ rời xa nên mới cho cô .

Lâm Tố Mỹ thấy những lời đó, đột nhiên cảm thấy khó hiểu. Cô tam quan của vấn đề , vì khác đều thể thấu hiểu và cảm thấy đây là chuyện thể bình thường hơn, còn cô cảm thấy vấn đề lớn chứ.

phủ nhận, trong cảnh đặc biệt , nhiều trí thức quả thực chịu đựng sự vô vọng và đau khổ khi khác thể thấu hiểu , nhưng dựa mà đổ hết những đau khổ và sự cam lòng đó cho khác?

Trong thôn trường hợp như . Nếu thật sự thích hôn sự đó thì quản nửa của cho , lúc rời , trong thôn ai tên đàn ông đó sai mà đều chỉ trích phía nhà gái hại hại . Những quản nổi nửa của , thậm chí những con, nếu rời , thì phân chia nhiệm vụ chăm sóc con cái, bạn chạy đương nhiên sảng khoái, nhưng là phụ nữ một một trông con, sống khổ cực trong thôn thì , còn gặp cảnh chỉ trỏ bàn tán.

Nếu gặp gia đình cực kì méo mó, tình huống đó, Lâm Tố Mỹ cũng còn gì để , lẽ thật sự chỉ thể trốn chạy thôi.

Lâm Tố Mỹ cảm thấy chuyện gì cũng phân tình huống, thể vơ đũa cả nắm. Cô vợ của Ngô Thanh Thụ, thấy dịu dàng hiền lành, phù hợp với tình huống thứ ba, mà Ngô Thanh Thụ chạy cái là chạy luôn, lo cho vợ, càng lo cho con…

Tô Uyển cứ mãi giường, trả lời khác, như thật sự ngủ.

Cho đến khi khác rời , Tô Uyển mới xuống giường, nhà vệ sinh, đó tắm rửa.

Tô Uyển mà chỉ giường , đó hỏi khẽ: “Tiểu Mỹ, chị xem em nên thế nào?”.

Tô Uyển . Ngô Thanh Thụ thật sự đối xử với cô . Cô nhớ dáng vẻ của , dù thế nào cũng thể so sánh với vứt bỏ vợ con .

“Tiểu Mỹ, chị chuyện !” Giọng của Tô Uyển cũng run rẩy.

Lâm Tố Mỹ cũng dậy khỏi giường, thở dài: “Tô Uyển, Ngô Thanh Thụ từng nhắc tới chuyện với em ?”.

“Chưa.”

“Vậy thì chị cảm thấy, trong tình huống thông thường, nên thu xếp cho con , hơn nữa cũng sự thực cho em , với tiền đề đó, em đón nhận là lựa chọn của riêng em. Em quyền sự thực…”

Lâm Tố Mỹ còn hết Chu Thanh Vũ đột nhiên cất tiếng ngắt lời: “Lâm Tố Mỹ, trí thức ?”.

Giọng của Chu Thanh Vũ toát chút lạnh lùng như sắt thép ngày đông, dường như tay chạm thì sẽ dính các phân tử nước đóng băng vì thời tiết.

“Không .” Lâm Tố Mỹ trả lời.

Chu Thanh Vũ : “Nếu trí thức, tư cách gì lời như thế? Cậu trí thức chịu bao nhiêu đau khổ bao nhiêu tổn thương ? Tô Uyển, nếu Ngô Thanh Thụ lựa chọn giấu em, đương nhiên là vì nỗi khổ riêng, nếu em yêu thì nên thấu hiểu cho nỗi khổ của , bởi vì bây giờ chắc chắn còn đau khổ hơn em, em nên khoan dung cho …”.

Lâm Tố Mỹ liền : “ trí thức, cũng nỗi khổ của trí thức, càng các trí thức chịu đau khổ lớn đến mức nào. một chuyện, các trí thức chịu nhiều cực khổ hơn nữa thì liên quan gì đến , liên quan gì đến Tô Uyển? Những đau khổ đó, dựa mà Tô Uyển thừa nhận thấu hiểu? Ai khiến các trí thức chịu tổn thương thì tìm đó, tìm chuyện như Tô Uyển gì…”.

Tô Uyển đột nhiên nấc lên: “Tiểu Mỹ, chị đừng nữa, đừng nữa”.

Lâm Tố Mỹ thoáng sững , Chu Thanh Vũ tiếp: “Mỗi đều chuyện mà , lời mà , nếu giấu giếm một vài chuyện thì chắc chắn nguyên nhân. Các trí thức thật sự chịu nhiều nhiều đau khổ… Tô Uyển, chị tin Ngô Thanh Thụ chắc chắn yêu em, vẫn một mực đợi em kí túc, giải thích với em…”.

Lâm Tố Mỹ nhếch khóe miệng, nghĩ bụng, chuyện vớ vẩn vốn liên quan đến .

Tô Uyển bảo cô đừng nữa, bảo Chu Thanh Vũ đừng nữa.

Bởi vì những gì Tô Uyển lời Lâm Tố Mỹ , điều Tô Uyển khác khuyên cô nàng tha thứ Ngô Thanh Thụ thế nào, ghi nhớ những điểm của Ngô Thanh Thụ .

Lâm Tố Mỹ giường, đột nhiên cảm thấy chán ngắt. Cô cũng là một đứa trẻ nữa, gặp chuyện thế mà còn tránh né, thấy Thẩm Thanh và Thư Ngôn bản trong suốt đấy ư?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-thap-nien-80/chuong-71-bat-can.html.]

Chuyện của Lâm Hải Yến, đó là bởi Lâm Hải Yến là chị yêu của cô, trong chuyện đó còn trộn lẫn tâm tư khác của cô tìm chân tướng trong quá khứ, cho nên cô thể trốn tránh, đ.â.m đầu gánh lấy những đau khổ đó.

Còn Tô Uyển và cô, đến cùng chẳng qua chỉ là bạn cùng phòng, bạn cùng phòng tình cảm hơn một chút mà thôi, cô vội mấy lời khiến ghét gì?

Chu Thanh Vũ dừng , Lâm Tố Mỹ đột nhiên thấy phiền.

“Chu Thanh Vũ, phản ứng dữ dội như thế gì, cứ như cũng là một trí thức .” Ngữ khí của Lâm Tố Mỹ hề .

Chu Thanh Vũ sững : “Tuy trí thức, nhưng chị họ là trí thức…”.

Vì thế Chu Thanh Vũ bèn kể những chuyện mà chị họ cô từng trải qua. Xuống quê trí thức, may mắn gặp dân làng hung hãn, con trai trong thôn ưng chị họ cô bèn chiếm đoạt về vợ, chị họ cô nhiều tìm đường chết, may là tin tức thi đại học truyền đến, chị họ cô mới hy vọng, đó cố gắng học tập trốn chạy…

Chu Thanh Vũ tổng kết, đôi khi khác là cố ý giấu giếm, mà là cuộc sống đó quá đau khổ với họ…

Câu chuyện Chu Thanh Vũ kể khiến Thẩm Thanh cũng hiếm khi thở dài. Trong cảnh như bây giờ, những chuyện thể dùng tam quan bình thường mà so tính.

……

Bầu khí trong phòng thoáng cái vô cùng vi diệu. Thi cuối kì xong, Tô Uyển về thẳng nhà, chia tay cũng hòa với Ngô Thanh Thụ, càng đến trường. Chu Thanh Vũ tiếp tục yêu đương với Mạnh Diệu Sinh. Còn Nhiễm Yến về nhà. Thẩm Thanh và Thư Ngôn thì chạy đến thư viện.

Lâm Tố Mỹ tiếp tục xem chuyện bên lớp gia sư. Nhà xây xong, ba tầng, dạng bao quanh như chữ “hồi” (回). Cô bảo xây một bồn hoa nhỏ ở giữa, định trồng chút hoa cỏ gì đó.

Cô định để trống căn nhà một tháng, đó mới sắp xếp chuyện của lớp gia sư.

Hôm nay vợ chồng Lâm Thu Vân mời Lâm Tố Mỹ ăn cơm. Bởi vì nhờ kiến nghị khi của Lâm Tố Mỹ, bây giờ Lâm Thu Vân đang trông con giúp một vài phụ con nhỏ trong trường, mệt thì mệt nhưng quả thực kiếm ít tiền, cuộc sống cũng thoải mái hơn.

Hai vợ chồng mời Lâm Tố Mỹ ăn cơm để bày tỏ lòng cảm kích.

Lâm Tố Mỹ Du Kiến Thành và Lâm Thu Vân, bây giờ họ sống hạnh phúc, đó là niềm hạnh phúc nhỏ của những con bình thường. Điều đó khiến Lâm Tố Mỹ một nữa d.a.o động, rốt cuộc quan niệm của cô đúng , từ đầu đến cuối cô luôn cảm thấy một nên với bản , nên với khác, lôi những khổ đau chịu liên lụy khác.

thấy phản ứng của xung quanh, cô d.a.o động.

Khi Lâm Thu Vân dọn dẹp phòng bếp, Lâm Tố Mỹ đột nhiên hỏi Du Kiến Thành: “Anh Du, hồi đó từng nghĩ đến chuyện tự bỏ chạy ?”.

Du Kiến Thành cô hỏi thì thoáng ngẩn , đó , ngẫm nghĩ: “Từng nghĩ ”.

Song nghĩ là một chuyện, là một chuyện khác.

Du Kiến Thành thở dài một , đó : “ nếu thật sự tự bỏ chạy, lẽ cả đời đều sẽ sống trong áy náy, vô cùng cảm ơn bản đưa quyết định chính xác nhất. Vợ và con, họ là sức mạnh khiến cảm thấy thể trở nên mạnh mẽ gì phá nổi”.

Lâm Tố Mỹ , đó cho Du Kiến Thành cô định mở lớp gia sư, hỏi Du Kiến Thành xem thầy giáo . Sau khi hỏi kĩ càng mô hình, cách thức cụ thể, Du Kiến Thành đồng ý ngay.

“Tiểu Mỹ, em đúng là… chân nhân bất lộ tướng.”

“Anh đề cao em .”

Du Kiến Thành lắc đầu: “Trước đây chỉ cảm thấy em là một cô gái nhỏ, bây giờ cô gái nhỏ trưởng thành ”.

“Con mà, dù cũng sẽ trưởng thành.”

Du Kiến Thành gật đầu.

Lúc rời , hai vợ chồng họ kiên trì đưa cô về trường, Lâm Tố Mỹ từ chối , chỉ đành mặc họ. Sau khi về đến trường, cô xoay , thấy Du Kiến Thành khẽ nắm lấy tay vợ, chỉ từ bóng lưng cặp đôi hạnh phúc cũng đủ để thể sưởi ấm đáy lòng .

……

Ngày hôm , Lâm Tố Mỹ gặp niềm vui bất ngờ.

Lâm Bình và Lâm An tới.

Lâm Bình và Lâm An tàu hỏa, cũng ô tô, xe đạp, đạp thẳng từ huyện Định Châu đến thành phố Vân. Hai phơi nắng như da đen, cả đầy vẻ phong trần, nhưng túi lê mang đến cho Lâm Tố Mỹ buộc chặt.

Lâm Tố Mỹ nửa cảm thấy đau lòng, nửa cảm thấy buồn .

Hồi Tết, Lâm Tố Mỹ đưa cho Trần Đông Mai mười nghìn tệ bảo Trần Đông Mai tự tiêu, nếu hai trai ăn thì cũng ủng hộ họ, nếu mua nhà huyện thì cũng .

Lâm Bình và Lâm An thấy trong thôn ăn buôn bán, kiếm tiền, ngay cả nhà cửa cũng xây tận mấy căn, họ mà cũng quen mắt.

Sau đó Lâm Bình và Lâm An cũng học theo khác bày sạp hàng ở cổng trường, bởi vì họ muộn hơn đám đó nên vị trí , bày hàng lâu, chỉ kiếm tiền mà còn chịu thiệt.

Lâm Bình và Lâm An dọn đường hồi phủ, cảm thấy quá vô dụng, xứng để tàu hỏa ô tô, dứt khoát đạp xe đến. , chiếc xe đạp là chiếc nhà họ mới mua, tốn tận mấy trăm tệ họ đau lòng gần chết.

Lâm Tố Mỹ cảm thấy nên bày tỏ vẻ thương xót, nhưng lúc họ kể về những thứ họ trải qua vẫn hiệu quả gây hài.

Lâm Tố Mỹ dẫn họ đến nhà khách để họ sửa soạn bản , đó quần áo ngoài dạo.

Bây giờ trong tay Lâm Tố Mỹ tiền, cô dẫn Lâm Bình và Lâm An đến một quán vô cùng nức tiếng trong thành phố ăn cơm, cần phiếu cơm, hơn nữa đồ ăn cao cấp, giá cả cũng cao chót vót khiến Lâm Bình và Lâm An kích động nhẹ, tiến kéo Lâm Tố Mỹ .

Lâm Tố Mỹ chịu: “Anh, bây giờ em tiền, sợ ”.

“Không , , tiền của em cũng vất vả mới kiếm , bỗng dưng từ trời rơi xuống, bọn thể thoải mái tiêu tiền của em.”

“Tiền cực khổ hơn nữa mới kiếm về cũng là để tiêu mà. Tiền của em tiêu cho hai , em tiêu vui vẻ, hai cứ thấy em vui như thế ?”

Tội danh lớn quá .

Thế là ba em ăn một bữa cơm, Lâm Bình và Lâm An ăn sạch sành sanh thức ăn như gió cuốn mây phá, đó Lâm Tố Mỹ dẫn hai họ mua đến mấy bộ quần áo mới.

Lâm Tố Mỹ cảm thấy quá thất sách, cô phát hiện, hai ông trai khi mặc quần áo mới, lúc khỏi cửa còn lầm lầm lũi lũi nữa, cô thầm thở dài, họ sợ khác khinh thường quần áo họ mặc, sợ sẽ gặp ánh mắt khác thường của khác.

Ngày hôm lúc Lâm Tố Mỹ dẫn hai họ dạo, biểu hiện của Lâm Bình và Lâm An hơn nhiều. Có lẽ vì Lâm Tố Mỹ tiêu tiền quá hăng, hai em càng lúc càng tê dại .

Chỉ là khi Lâm Tố Mỹ mua quần áo cho vợ họ, hai em mới : “Tiêu tiền phung phí như thế gì, chị dâu em cũng dùng tới”.

Lâm Tố Mỹ lườm hai ông : “Ồ, chỉ cho phép hai mặc ần áo mới mua đồ mới còn chị dâu thì hả?”.

Đã như thế, họ còn thể ?

Lâm Tố Mỹ mua một đống đồ, tuy Lâm Bình và Lâm An tê dại nhưng vẫn nhịn : “Nhiều đồ như thế, bọn cầm về thế nào?”.

“Em cầm giúp hai , em về cùng hai mà.”

Lâm Bình và Lâm An ngẩn , đó hớn hở .

Hôm về nhà, Lâm Tố Mỹ thuê hẳn một chiếc xe. Cô cảm thấy thật sự tác phong xa xỉ, nhưng mà thể hưởng thụ thì tội gì hưởng thụ chứ!

Lâm Tố Mỹ lên xe thấy gọi tên : “Tiểu Mỹ”.

qua ô cửa, trông thấy Tô Uyển.

Chuyện cô về nhà, cô đánh tiếng với giáo viên bên lớp gia sư. Cô về nhà mấy ngày , đến lúc sẽ sắp xếp bên đó, dẫu căn nhà để trống một thời gian.

Tô Uyển hẳn là chuyện cô về nhà từ những đó.

Tài xế hỏi cô: “Đang gọi cô ? Có cần dừng xe ?”.

Còn đợi Lâm Tố Mỹ trả lời, tài xế dừng xe.

Tô Uyển mau chóng chạy đến, kéo tay Lâm Tố Mỹ bên trong cửa sổ: “Tiểu Mỹ, em xin ”.

Lòng Lâm Tố Mỹ chợt ấm áp, tuy đó hoạt động tâm lý, cảm thấy nhiều chuyện, cảm thấy tình bạn ý nghĩa gì, nhưng một câu xin của Tô Uyển khiến Lâm Tố Mỹ lập tức vứt những cảm xúc lúc , giữa bạn bè, tranh cãi vốn là chuyện khó tránh, huống hồ là gặp vấn đề tình cảm.

Lâm Tố Mỹ tự kiểm điểm bản . Cô cũng thật nhỏ nhen, rõ Tô Uyển gặp chuyện nan giải như thế, còn trách Tô Uyển chứ, cô nên suy xét cân nhắc nhiều đến cảnh ngộ của Tô Uyển mới .

“Con bé ngốc, em với chị chỗ nào?”

Tô Uyển gầy nhiều, xem chuyện đó ảnh hưởng lớn tới cô nàng.

“Những lời chị đều là vì cho em, nhưng em … em như thế… Mẹ em mắng em một trận, bố em thiếu chút nữa đánh em, họ vất vả nuôi lớn một cô con gái là để cho khác trân trọng ? Ha ha, họ mắng đúng, thật sự đúng. Tiểu Mỹ, em xin , em một thể lời đó với em chứng tỏ đó thật lòng cho em, tuy lẽ thoải mái lắm, nhưng lời thật thường mất lòng, mà nếu em thì sẽ hối hận cả đời.” Tô Uyển lau nước mắt, “Cho nên Tiểu Mỹ, em xin , thật sự xin chị…”.

“Không .” Lâm Tố Mỹ khẽ thở phào một , “Gầy ”.

Nước mắt Tô Uyển trào ngừng: “Tiểu Mỹ, em và Ngô Thanh Thụ chia tay . Chị cứ về nhà , đợi chị , em và chị tám chuyện tiếp, mà, em sẽ kể cho chị chuyện tám nhảm về bản em”.

Tô Uyển , song nước mắt.

Lâm Tố Mỹ nhịn , cũng rơi nước mắt cùng Tô Uyển. Lâm Tố Mỹ xuống xe, ôm chặt Tô Uyển một lúc, mới lên xe rời .

Còn Tô Uyển vẫn trông mãi theo xe của Lâm Tố Mỹ, trông mãi, trông mãi.

Lâm Tố Mỹ ngoài từ ô cửa, bóng dáng càng lúc càng nhỏ , rõ tại , cô cảm thấy Tô Uyển khác.

Hình như trở nên chín chắn , trưởng thành . Song, nếu cái giá của sự trưởng thành là khổ đau, cô hy vọng Tô Uyển mãi mãi là một cô gái vui vẻ như .

…………

Xe lái một mạch về đến huyện Định Châu, Lâm Tố Mỹ cùng Lâm Bình và Lâm An đều ngủ mơ màng, vẫn nhờ tài xế gọi, đến huyện Định Châu , cần lái tiếp , bởi vì tài xế cũng đường.

Lâm Tố Mỹ mở mắt, ngoài ô cửa, luôn cảm thấy huyện Định Châu bây giờ khác biệt quá lớn, khác với một năm . Bây giờ hai bên đường ít quán nhỏ, tới lui cũng nhiều lên, thậm chí xe đạp đường cũng nhiều hơn.

Lâm Tố Mỹ đang định chỉ đường về thôn từ một con đường nhỏ thì thấy tiếng Lâm Bình: “Đó là thôn đúng ? Đi nhỉ?”.

Lâm Tố Mỹ theo, quả nhiên là thôn họ.

Dừng xe, hỏi thăm tình hình, đó cùng trong thôn.

Hóa là chuyện của Tạ Trường Du…

là “”? Bản Lâm Tố Mỹ cũng nghĩ thông.

Trước đó mua nhà huyện khiến ít hâm mộ, tuy phần lớn đều cảm thấy cần thiết, nhưng họ vẫn kiềm mà hâm mộ.

Khi Tạ Trường Du cũng chuẩn mua nhà huyện, nhưng khi xem xét, lẽ là ưng, cảm thấy nhà quá cũ, bản tự ngẫm nghĩ bèn mua ít đất ở chỗ cách cổng huyện xa, xây hai căn nhà, nhưng mạnh tay xây năm tầng, nghĩ chỗ cách huyện gần như thế, nhà tự xây, thế nào thì .

Tạ Trường Du vốn định tự sống ở đó, khi ngẫm nghĩ thì đổi chủ ý, thành nơi thể bán đồ , còn nối liền hai tòa nhà với .

Khi để thể kiếm thêm chút tiền, dân làng bảo Tạ Trường Du mua luôn vài chỗ ở xung quanh, Tạ Trường Du cảm thấy dẫu cũng rẻ nên cũng mua.

Kết quả là bây giờ, dân làng vài lời rằng huyện sẽ phát triển ở bên , đến lúc đó chỗ đất sẽ đáng tiền, bây giờ họ hối hận, vì thế nhao nhao cả lên.

Bên phía Tạ Trường Du đương nhiên chịu chịu thiệt, vì thế trong thôn cũng chạy đến giúp Tạ Trường Du.

……

Tình huống

Lâm Tố Mỹ chỉ thể Tạ Trường Du rốt cuộc đầu óc là may mắn đây, chỗ đất chắc chắn sẽ phất lên .

Lâm Bình và Lâm An mà thấy kích động, cũng giúp.

Lâm Tố Mỹ đau đầu đỡ trán, thôi , thì !

Tạ Trường Du…

Tha thứ cho cô, vì dáng vẻ tiền trong đầu cô xuất hiện như thế – tóc vuốt keo bóng mượt, nắng rọi xuống sáng loáng cả một vùng, mặc sơ mi và quần âu, chân giẫm đôi giày da bóng lộn, eo giắt một chiếc di động Đại Ca Đại.

Lâm Tố Mỹ hình tượng tiền trong đầu chọc cho vui vẻ.

Sau đó cô nghĩ , bây giờ hẳn là vẫn Đại Ca Đại.

Sau đó xuống xe…

Từ xa, Lâm Tố Mỹ thấy Tạ Trường Du. Anh mặc một bộ quần áo thường ngày, chân giày da mà là một đôi giày phổ thông, cứ biếng nhác như thế, thẳng tắp, hai tay chống eo, đầu mày khẽ nhíu, mấy dân làng đang nhăng cuội với vẻ kiên nhẫn.

Đã lâu gặp, cả vẫn toát khí chất của một trai trẻ, nhưng chút cảm giác non nớt nào, trong khí chất của trai trẻ thêm thứ gì đó khác nữa.

Vẻ bất cần?

Hình như .

Anh ở đó, rõ ràng quần áo mặc khác biệt quá lớn với khác nhưng liếc thể thấy .

Cô cảm thấy giống một cây cỏ bộ rễ phát triển, cố gắng rúc đất, duy trì độ ẩm để cung cấp sức sống mạnh mẽ cho sắc xanh đầu. sắc xanh của cây cỏ nhỏ đó là một phong cảnh, lúc nó bung vẻ , ngoại trừ chút ý xanh còn sức hút khác, thậm chí còn thu hút hơn cả đóa đang đung đưa trong gió.

Thứ khí chất độc đáo.

Loading...