Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông Triệu trầm ngâm một lát :
", nếu chúng thực sự đánh , linh hồn thương khó chữa trị. Việc chữa lành và nuôi dưỡng linh hồn cần tiêu tốn nhiều linh lực."
Vu Âm vội vàng tiếp lời:
"Vì , chúng hết sức cẩn thận. Việc cần giải quyết sớm."
Ông Triệu vỗ tay, mỉm :
"Để lo việc . một bạn đồ ngọc, chắc chắn những bình ngọc nhất. Nhà cũ của họ Triệu rộng rãi, bình thường ai qua . Chúng sẽ bố trí thêm canh gác, đảm bảo sự an cho những linh hồn đó."
Ông Vu Âm và hỏi:
"Cháu rảnh ? Nếu , hãy theo đến nhà cũ họ Triệu xem thử."
Vu Âm lập tức gật đầu:
"Được!" Cô dậy, chỉ trong một phút thu xếp đồ đạc, xách túi và điện thoại chuẩn .
Đàm Từ lúc cũng bước đến gần, thấy Vu Âm chuẩn xong, liền :
"Đi ."
Mộng Vân Thường
Khi Vu Âm ngoài, Đàm Từ cũng theo , quên hỏi:
"Cần chuẩn gì cho em ?"
Vu Âm mỉm , đáp :
"Chúng sẽ dừng ở một cửa hàng bán đồ dùng tâm linh. mua vài món đồ để vẽ bùa, và một con vật sống để vật hiến tế giả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-su-xuyen-khong-oi-ba-an-tro-cot-thong-gia/192.html.]
Cô xong, thì thấy tiếng bánh xe lăn của Đàm Từ, thấy cũng ngoài. Vu Âm ngạc nhiên:
"Anh cũng ? Anh bận ?"
Đàm Từ nhẹ nhàng đáp:
" xong việc ." Anh cô, ánh mắt bình tĩnh:
" cùng ?"
Vu Âm gật đầu một cách tự nhiên, hề do dự:
"Được chứ." Cô chậm rãi đẩy xe lăn của Đàm Từ, kể cho về chuyện của Trân Phương Ngộ.
Khi nhắc đến chuyện đó, Vu Âm bỗng nhiên đổi tâm trạng, cuối cùng cô :
"Chờ xong việc , mời ăn cá hấp chanh. Bây giờ tiền ."
Đàm Từ mỉm nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cảm thấy vui vẻ, dù rằng câu chuyện về Trân Phương Ngộ chỉ là khai vị, còn câu cuối mới là điều Vu Âm thực sự .
"Được , em xong việc , với nhé. sẽ đợi." Đàm Từ đồng ý.
Tâm trạng Vu Âm rõ ràng lên nhiều. Cô chỉ đường cho tài xế, đến cửa hàng mà cô từng đến đây.
Khi đến cửa hàng, vì Đàm Từ cùng, Vu Âm cần dùng tiền mặt của . Cô quyết định mua vài món đồ giá trị lên tới vài vạn đồng. Chủ cửa hàng thấy Vu Âm thì càng niềm nở hơn:
"Tiểu hữu, mua đồ nhanh mà hết ? Cô luyện tập chăm chỉ quá nhỉ?"
Ông chủ đóng gói đồ, chuyện với Vu Âm. Vu Âm mỉm nhẹ, đáp :
"Không để luyện tập, những thứ , vì chỉ dùng để luyện tập."