Đại Sư Xuyên Không: Ôi Bà Ăn Tro Cốt Thông Gia - 280

Cập nhật lúc: 2024-12-29 14:40:56
Lượt xem: 254

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đàm Từ bật khổ, nhưng sự kính trọng trong giọng của Vu Âm khiến cảm thấy vui. Anh đưa danh của một cửa hàng chuyên cung cấp nguyên liệu cho Vu Âm.

Người chủ cửa hàng quen thuộc với Vu Âm, vì cô thường xuyên đặt hàng lượng lớn và luôn yêu cầu nguyên liệu nhất. Khi nhận đơn đặt hàng , ông cần suy nghĩ nhiều mà lập tức đồng ý.

Trong thời gian chờ hàng giao đến, Vu Âm tranh thủ vài món đồ thủ công và vẽ bùa. Đến 12 giờ, cô thành đóng gói tất cả đơn hàng và sẵn sàng gửi .

1 giờ 30 phút chiều, một chiếc xe do tập đoàn Đàm Thị sắp xếp đến đón Vu Âm. Cô đưa đến sân bay, nơi một chiếc máy bay riêng đang chờ sẵn.

Khi lên máy bay, Vu Âm bất ngờ gặp một cô gái trẻ xinh , mặc dù ăn mặc giản dị nhưng thần thái toát lên sự chuyên nghiệp.

Cô gái mỉm chào Vu Âm:

"Chào cô Vu Âm, tên là Lê Ngữ. Từ bây giờ, sẽ là trợ lý 24/7 của cô. Nếu bất kỳ yêu cầu gì, cô cứ với ."

Vu Âm gật đầu, đáp:

"Chào cô, cô thật ngầu!"

Câu chân thành của Vu Âm khiến Lê Ngữ bật .

"Cô cũng ngầu đấy. xem livestream của cô, cô thực sự giỏi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-su-xuyen-khong-oi-ba-an-tro-cot-thong-gia/280.html.]

Vu Âm tự hào:

" đúng là giỏi mà!"

Chuyến bay từ thành phố C đến thành phố S chỉ mất hai tiếng. Khi máy bay hạ cánh, Lê Ngữ nhanh chóng xuống , đó thông báo:

"Chúng sẽ mang theo lều trại, vì vài ngày tới sẽ ở trong lều. Nơi hẻo lánh, gần cửa hàng thị trấn. Nếu cô cần gì, cứ với , sẽ nhờ mua giúp."

Vu Âm gật đầu. Nơi họ đến vốn là một ngôi làng nhỏ, cách đây hơn mười năm từng vài hộ dân cư trú. Tuy nhiên, vì sự phát triển đô thị và chính sách hỗ trợ của chính phủ, tất cả di dời đến nơi ở mới. Hiện tại, khu vực vắng bóng con , chỉ còn dấu tích của những căn nhà cũ và thiên nhiên hoang sơ.

Những ngôi nhà gỗ cũ kỹ mà thôn dân từng sinh sống vẫn còn đó, dù mỗi ngôi nhà cách khá xa. Cỏ dại mọc cao hơn cả tường, các phòng ốc phần lớn xuống cấp, thậm chí nhiều giàn giáo cũ tháo dỡ.

Lê Ngữ nhẹ nhàng giải thích:

Mộng Vân Thường

"Điều kiện ở đây khó khăn một chút, mong thông cảm."

Vu Âm tươi, gãi đầu:

"Này ! Có lều trại và đồ ăn, chẳng lo lắng gì. So với lúc bắt đầu thì hơn nhiều ."

Lê Ngữ tò mò:

"Lúc đó cô gặp khó khăn ?"

Loading...