“Các mà cũng dám đến chuyện bắt ?” Cô chậm rãi , ánh mắt sắc bén như dao. “Về với ông Đàm rằng hẹn đến Triệu gia. Nếu ông gặp , tự đến đó mà gặp.”
Không chờ hai phản ứng, Vu Âm bước qua họ, ung dung xe của Triệu gia. Tài xế nhà họ Triệu như trời trồng, mãi khi cô : “Lái xe ,” mới sực tỉnh, vội khởi động xe.
Trên đường , Vu Âm gọi điện cho Đàm Từ. Giọng cô vui vẻ nhưng đầy ngụ ý:
“ đập nát xe của ông nội . Hình như chiếc xe đó đắt tiền thì . Nếu dám bắt đền, sẽ phá nát cả nhà luôn. Dù cũng là ông nội bắt nạt .”
Ở đầu dây bên , Đàm Từ thở dài, giọng điềm tĩnh:
“Xin , sẽ giải quyết việc . Em cứ đến Triệu gia chơi . Xong việc, gọi , sẽ đến đón.”
Mộng Vân Thường
Nghe Đàm Từ trách móc gì, Vu Âm tỏ hài lòng:
“Thế còn . Chúng vẫn thể bạn .”
Cúp máy xong, Vu Âm tựa ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, còn tài xế Triệu gia thầm nghĩ: “Cô Vu Âm đúng là dữ dội. Ông Đàm chắc sắp tức đến phát điên mất.”
Vừa về đến nhà cũ của Đàm gia, Đàm Từ thấy chiếc xe Vu Âm đ.ấ.m hỏng nặng, kính vỡ vương vãi khắp nơi. Bên cạnh là hai đàn ông – tài xế và trung niên – đang cúi đầu, còn ông nội Đàm đang chống gậy, mắng chửi ngừng.
Thấy Đàm Từ, ông nội Đàm quát lớn, giọng đầy giận dữ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-su-xuyen-khong-oi-ba-an-tro-cot-thong-gia/323.html.]
“Mày còn đường về ? Mày xem mày tìm cái loại phụ nữ gì về đây! Một đứa ngang ngược, càn quấy, dám phá xe của tao!”
Đàm Từ bình tĩnh hiệu cho bảo vệ. Ngay lập tức, bốn đàn ông cầm búa tới, đập nát chiếc xe. Tiếng kính vỡ vang lên rợn . Đàm Từ thẳng, giọng nhẹ nhàng nhưng cứng rắn:
“Cô vẫn còn nể tình mà chỉ đánh nhẹ thôi đấy. Con thấy, đập nát nó mới đúng. Ông bắt cóc cô , cô đánh trả thì gì sai?”
Ông nội Đàm tức đến đỏ mặt tía tai, chống gậy quát lớn:
“Đàm Từ! Tao là ông nội mày!”
Không giữ bình tĩnh, ông vung gậy lên, quất mạnh đầu Đàm Từ. Vì xe lăn, Đàm Từ kịp né tránh, cây gậy đánh trúng trán , m.á.u bắt đầu chảy xuống.
“Đàm tổng!” Các vệ sĩ vội vàng chạy đến.
Ông Đàm vẫn gào lên trong cơn giận dữ:
“Tao thấy mày cứng đầu quá mức! Đừng quên, Đàm Thị là do tao giao cho mày! Nếu tao, mày là cái thá gì đời !”
Đàm Từ giơ tay chạm lên trán, cảm nhận m.á.u đầu ngón tay. Anh khẽ nhạt, ánh mắt lạnh lẽo:
“Ông già nên quên. Lý do ông giao Đàm Thị cho là vì ngoài , những kẻ mà ông nuôi đều vô dụng. Đàm Thị thể thiếu , chứ thì chẳng cần Đàm Thị.”