Đã 11 giờ đêm, cô nghĩ ông Đàm chắc ngủ. Tuy nhiên, khi mở cửa sổ và nhảy phòng, cảnh tượng mắt khiến cô giật .
Trên giường, ông Đàm và một cô gái trẻ đang ôm , mải mê “vận động”, xông .
Vu Âm lớn tiếng:
“Ông gặp ? Khuya thế còn định tạo thêm đứa con ?”
Hai giường lập tức hét lên hoảng loạn:
“AI ĐẤY?”
Cô gái trẻ hoảng sợ ôm chặt chăn, còn ông Đàm thì run rẩy đến dựng tóc gáy.
Vu Âm khoanh tay, ánh mắt đầy trêu chọc. Cô quanh phòng, ánh mắt dừng một lọ thuốc tủ đầu giường, khẽ nhếch mép:
“Ông uống thuốc kích thích ? Ở tuổi mà dùng thuốc thì tạo con ? hiểu mà.”
Mộng Vân Thường
Cô bước tới, hừ một tiếng tiếp lời:
“Mới đây, con trai ông gọi điện hỏi về hiệu quả của loại thuốc nhỏ đó. Hắn còn hỏi bao lâu nữa mới thừa kế tài sản của cha . Chắc là đang về ông đấy.”
Vu Âm thẳng mắt ông Đàm, giọng đầy nghiêm túc:
“Ông tìm giờ , chẳng lẽ lo liệu hậu sự cho ông ?”
Vu Âm khẽ nhún vai, buông tay và thản nhiên :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-su-xuyen-khong-oi-ba-an-tro-cot-thong-gia/329.html.]
"Thế thì ông tìm cũng vô ích thôi. nhận việc lo đám tang."
Câu của cô như thêm dầu lửa, khiến ông Đàm tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng. Ông vốn ghét nhất là khác nhắc đến cái chết, đặc biệt là từ một kẻ trẻ tuổi.
Sau một lúc, ông Đàm kỹ con gái xông phòng , lập tức nhận :
"Thì là cô! Vu Âm, ở cạnh Đàm Từ! Người ! Mau đến đây! Trói cô giao cho cảnh sát!"
Ông hét kéo chăn che cơ thể, chẳng còn bận tâm gì đến cô gái trẻ bên cạnh.
Vu Âm nhếch mép , thèm ông. Cô nhanh tay kéo chăn ông Đàm, ném thẳng về phía cô gái :
"Ông già , gì đáng để che đậy ? Cứ như thể thích ngắm ông !"
Cô gái trẻ ngây vài giây, đó lúng túng cảm ơn. Cô ôm chặt cái chăn mỏng, vội vã nhảy xuống giường, gom quần áo chạy thẳng phòng tắm.
Khi cánh cửa bật mở, họ thấy một cảnh tượng kỳ lạ: ông Đàm trần trụi giường, mặt đỏ bừng vì tức giận, chỉ tay Vu Âm mà gào thét:
"Giết nó ! Giết con tiện nhân ngay cho !"
Vu Âm khoanh tay, hề nao núng. Đám vệ sĩ đồng loạt bất động, nét mặt ngây như tượng. Một run rẩy :
"Lão gia... chúng ... thể cử động ."
Ông Đàm càng thêm tức giận, chửi giãy giụa:
"Các ngây gì! Lôi nó ngoài xử ngay cho !"