Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngừng một chút, tiếp tục: “Dù , tài xế xe buýt báo cáo khi khởi hành danh sách hành khách xe cùng thông tin cá nhân của họ.”
Nguyên Minh đại sư lên tiếng: “Trước khi cục trưởng đến, xem qua sinh thần bát tự của những xe. Tất cả đều cho thấy điềm báo lành.”
Dư Tiểu Ngư bổ sung: “ cũng xem qua các video và ảnh gần đây của họ. Trên họ xuất hiện khí đen rõ ràng, một dấu hiệu của tai họa sắp xảy .”
Vu Âm chăm chú xem tài liệu. Khi những bức ảnh về hành khách và tài xế mất tích, cô lập tức nhận những dấu hiệu liên quan đến cái c.h.ế.t đột ngột. Cô mở sinh thần bát tự của tài xế xe buýt, suy nghĩ một lúc bấm đốt ngón tay tính toán.
Sau vài phút, cô : “Người hiện tại vẫn chết. Theo , đang ở đó trong khu vực núi. chúng cần đến hiện trường để xác minh tình hình.”
“Cục trưởng, ý cô là...?” Lữ Văn Quân hỏi.
“Quẻ bói của chỉ mang tính tương đối, nhưng cảm nhận tài xế đang quỷ ám. cần trực tiếp đến nơi để kiểm tra.” Vu Âm dứt khoát, dậy và đeo ba lô lên vai.
Dư Tiểu Ngư tò mò: “Cục trưởng định dùng thuật dịch chuyển tức thời ? Chúng bằng cách nào đây?”
Lữ Văn Quân đắn đo: “Đi máy bay liệu kịp ? Hay xin điều trực thăng để di chuyển nhanh hơn?”
Nguyên Minh đại sư gật đầu: “Máy bay kịp thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-su-xuyen-khong-oi-ba-an-tro-cot-thong-gia/395.html.]
Mộng Vân Thường
Vu Âm suy nghĩ một lúc đồng ý: “Được, nhưng chỉ cần một nhóm nhỏ là đủ.”
Thấy Vu Âm vẻ lưỡng lự, Thiên Nhất đại sư lên tiếng: “Chúng nên chậm trễ, thứ quá gấp rút .”
Hiểu tính cấp bách của vụ việc, Lữ Văn Quân lập tức gọi điện sắp xếp trực thăng. Một giờ , nhóm của Vu Âm ăn vội cơm hộp và lên đường.
Trên trực thăng, Vu Âm bất chợt sang Lê Ngữ: “Lê Ngữ, nhớ cái trò chơi bài hồi cô dạy ? Khi nào rảnh, chúng chơi nhé.”
Lê Ngữ : “Cục trưởng, chỉ khi nào kỳ nghỉ chúng mới gặp . Hoặc nếu cô , thể dạy những bên cạnh cô, như cô thể chơi bất cứ lúc nào.”
Dư Tiểu Ngư tò mò: “Tại chơi máy tính luôn?”
Vu Âm : “Trên máy tính luật chơi khác. Chơi với Lê Ngữ thú vị hơn nhiều.”
Dư Tiểu Ngư hào hứng vỗ ngực: “Cục trưởng cứ gọi em bất cứ lúc nào. Em học xong đấy!”
Vu Âm mỉm : “Được. Khi nào thời gian, chị sẽ tìm em.” Trong lòng cô thầm nghĩ đến việc rủ thêm Ngụy Thậm và Chu Cừ tham gia cho vui.