Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chiếc xe dừng , Vu Âm là đầu tiên bước xuống. Nguyên Minh đại sư, tay cầm một chiếc la bàn, theo sát cô với vẻ mặt bán tín bán nghi. "Cục trưởng, nơi vẻ chẳng gì bất thường cả," ông .
Vu Âm đầu , khẽ nhạt: "Chắc là cái la bàn của ông hỏng ."
Nguyên Minh đại sư giật , cầm chiếc la bàn lên xem xét kỹ càng, lẩm bẩm với Nguyên Nhất hòa thượng: "Ông xem, cái la bàn của hỏng thật ? Trước khi kiểm tra cẩn thận, lý nào như ?"
Nguyên Nhất hòa thượng bật : "Ý của cục trưởng thể là, cái la bàn của ông hỏng thì cũng chẳng dùng gì."
Nghe , Nguyên Minh đại sư lầm bầm: "Ông vui vẻ thật đấy!" Tuy nhiên, ông vẫn chịu từ bỏ, tiếp tục nghịch ngợm chiếc la bàn trong tay.
Dư Tiểu Ngư khóa xe cẩn thận, đó bước đến bên Vu Âm, nhỏ giọng : "Cục trưởng, nơi em cũng thấy gì bất thường cả."
Vu Âm im lặng, ánh mắt sắc sảo quan sát dấu vết mặt đường. Đây là một con đường nông thôn hẻo lánh, hiếm khi xe lớn qua, vì vết bánh xe vẫn còn in rõ lớp bụi đất. Cô chỉ xuống mặt đất và : "Chiếc xe buýt chạy đến đây mà dấu hiệu phanh ."
Bốn cùng cúi xuống quan sát. Vu Âm dẫn đầu bước thêm vài bước, ánh mắt chăm chú dõi theo những dấu vết còn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-su-xuyen-khong-oi-ba-an-tro-cot-thong-gia/401.html.]
Dư Tiểu Ngư nhíu mày, lên tiếng: "Cục trưởng, thật kỳ lạ. Dấu vết của bánh xe đột ngột biến mất ngay tại đây. Không hề dấu hiệu phanh . Cỏ cây ven đường vẫn nguyên vẹn, dấu hiệu xe đè qua. Điều chứng tỏ chiếc xe buýt rẽ con suối."
Cô dừng , đưa mắt quanh: "Ở đây cũng ngã ba đường nào cả. Nếu , em nghĩ chiếc xe buýt thể rẽ một con đường khác."
Nguyên Minh đại sư và Nguyên Nhất hòa thượng , đó đồng loạt sang Vu Âm. "Cục trưởng, cô nghĩ điều gì , đúng ?" cả hai hỏi cùng lúc.
Vu Âm khẽ gật đầu, ánh mắt nghiêm túc: "Chỉ một khả năng để giải thích chuyện ."
Đại Không, bên cạnh, nhịn lên tiếng: "Các đang cái gì mà cứ úp úp mở mở ? Rốt cuộc là đoán điều gì?"
Vu Âm cất giọng bình thản nhưng đầy sức nặng: "Quỷ Vực."
Câu trả lời khiến đều kinh ngạc. Cô tiếp tục giải thích: "Trong núi quỷ khí. Xe chạy đến đây dấu phanh, chứng tỏ nó tự nhiên dừng . Như Dư Tiểu Ngư , chiếc xe buýt thể rẽ một con đường khác. đó con đường bình thường. Đó là lối Quỷ Vực."
Mộng Vân Thường
Dư Tiểu Ngư vỗ tay: "Cục trưởng đúng! Quỷ Vực chắc chắn xuất hiện ở đây, và chiếc xe buýt Quỷ Vực nên mới biến mất!"