Vu Âm lặng, ánh mắt bình thản nhưng lời vẫn sắc bén:
"Đối với những dễ dọa sợ, Quỷ Vực sẽ dùng ảo giác tinh vi hơn để giam giữ họ. Nó chỉ dọa , mà còn ép họ rơi sợ hãi tuyệt đối. Khi gặp , Sơn Tiêu thể dùng mấy trò kinh dị đó nên khai thác ký ức của khác để tạo ảo giác mới."
Một pháp y gần đó gật đầu đồng tình. Lê Ngữ bên, ánh mắt thoáng nhẹ nhõm, sang Vu Âm, :
"Vu Âm, hiện trường cứ để đội điều tra hình sự lo. Chúng về thành phố S thôi. gần đây quán ăn khuya khá ngon, về xong chúng thử nhé."
Dư Tiểu Ngư thế lập tức hưởng ứng:
Mộng Vân Thường
"Vậy ăn BBQ ! Em mời luôn!"
Vu Âm nhếch môi , gì thêm mà nhanh chóng leo lên trực thăng, chọn một chỗ thoải mái nhất. Trước khi định, cô quên nhắc:
"Nguyên Minh, mau lên đây, trực thăng chuẩn cất cánh."
Khi trực thăng bay lên, Vu Âm gọi điện ngay cho Đàm Từ để báo cáo:
"Đàm Từ, thành nhiệm vụ. Sơn Tiêu tiêu diệt, Quỷ Vực cũng tan rã."
Đầu dây bên giọng nhẹ nhàng:
"Vậy quá. Nhớ nghỉ ngơi, đừng việc quá sức."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-su-xuyen-khong-oi-ba-an-tro-cot-thong-gia/409.html.]
Cúp máy xong, Vu Âm sang Dư Tiểu Ngư, ánh mắt tràn đầy tò mò:
"Tiểu Ngư, em Quỷ Vực thấy gì mà lúc đỏ hoe mắt thế? Kể xem."
Dư Tiểu Ngư ngượng ngùng, gãi đầu :
"Ban đầu em cứ nghĩ gan , chẳng sợ gì đời. Ai ngờ Quỷ Vực, nó hiểu em hơn cả bản em. Nó em nghèo đến thảm!"
Cô phàn nàn với Vu Âm, giọng điệu đầy cảm xúc:
"Em thành một kẻ ăn mày, giữa mùa đông lạnh giá. Quần áo rách bươm, co ro xem nướng khoai lang mà nước miếng cứ chảy. Chân thì trần, rét run, túi rỗng , cuối cùng ngủ trong cống rãnh. Em còn nghĩ nghèo thế , c.h.ế.t quách cho xong, chắc kiếp sẽ khá hơn."
Nghe xong, Vu Âm nhịn mà lớn. Tiếng của cô khiến Đại Không và Nguyên Minh cũng nhịn mà bật theo.
Nguyên Minh đại sư lắc đầu, cảm thán:
"Quỷ Sơn Tiêu quả thực lợi hại. Nếu cục trưởng, chúng chẳng giam trong đó bao lâu nữa."
Khi trực thăng đáp xuống thành phố S, Vu Âm lập tức gọi cho Đàm Từ:
"Đàm Từ, tới nơi. Tiểu Ngư cứ nằng nặc đòi ăn BBQ, ăn xong về luôn, cần chờ."
Đàm Từ khẽ :
" đang chờ em ở cổng biệt thự kìa. Tê Duyệt đến từ chiều, đợi mãi chịu về. Ngụy Thậm còn mang ghế cho cô . Cô bảo gặp em thì ."