Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bữa ăn khuya hôm nay quả thật "mệt c.h.ế.t ." Tê Duyệt lột một lát thì than mỏi tay, chơi bỏ về phòng . Nghiêm Minh ăn vài miếng, cũng nhanh chóng rút lui để chơi game. Cuối cùng, chỉ còn một Đàm Từ cần mẫn lột tôm phục vụ Vu Âm.
Vu Âm thì ung dung ăn, nhai bấm điện thoại, tán gẫu với đám bạn trong nhóm chat. Đối diện, Đàm Từ ngay ngắn, tay cầm điện thoại nhưng chẳng ăn gì, chỉ chăm chú tin tức quốc tế.
Thi thoảng, Vu Âm ngẩng đầu , ánh mắt đầy hiếu kỳ. Đàm Từ cứ im lặng như thế, dường như để ý đến thứ xung quanh. Không đang tin tức gì mà tập trung ghê gớm đến .
Mộng Vân Thường
Không nhịn , Vu Âm tắt điện thoại, cúi đầu ăn nhanh hơn. kịp ăn hết đĩa tôm thì giọng trầm thấp của Đàm Từ vang lên: "Vu Âm, ăn nhanh quá cho dày . Không cần vội, sáng mai em cũng lịch trình gì."
Vu Âm ngẩng đầu lên, ngạc nhiên: "Anh ?"
Cô tưởng Đàm Từ chỉ lo tin tức, để ý đến . Không ngờ những cô đang gì mà còn hiểu rõ cả lý do tại cô ăn vội.
"Đàm Từ, thật đấy." Vu Âm buột miệng cảm thán, ánh mắt đầy vẻ cảm kích.
Đàm Từ vẫn rời mắt khỏi màn hình, ngón tay lướt chậm rãi, giọng điệu bình thản pha chút thờ ơ: " đối xử với ai cũng , tùy thuộc đó là ai thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-su-xuyen-khong-oi-ba-an-tro-cot-thong-gia/418.html.]
Dừng một chút, thêm: "Với em, thể kiên nhẫn vô hạn và để tâm cả những chuyện nhỏ nhặt."
Câu qua gì đặc biệt, nhưng khiến Vu Âm như đánh động. Trái tim cô bỗng đập loạn nhịp, một cảm giác kỳ lạ len lỏi lòng.
Đàm Từ... thật kỳ lạ.
Cùng với cảm giác đó, Vu Âm còn thấy chút áy náy, như thể bản cũng đang trở nên kỳ lạ theo cách nào đó.
Cô uống hết ngụm sữa cuối cùng, dậy rửa tay. Vừa , cô : "Đã khuya , mau nghỉ ngơi . rửa tay xong là thành phố H ngay!"
Khi , Vu Âm thấy Đàm Từ đang dọn dẹp bàn ăn. Cô định mở miệng gì đó, nhưng cất tiếng : "Đi sớm về sớm nhé. Nhớ chú ý an ."
Lời dặn dò khiến cô khựng , đành gật đầu, khoác áo rời .
Từ thành phố S đến thành phố H, với Vu Âm chỉ là một chuyến ngắn. Cô khôi phục ký ức, rõ Trình gia ở , và ngay khi đến nơi, cô lập tức tới đó.
Căn nhà nơi cô từng sống suốt 18 năm giờ thuộc về một gia đình khác. Họ chiếm ngôi nhà ba năm qua, sống sung túc và vô lo, trong khi cô yêu quý nhất chịu đựng muôn vàn tủi nhục.