Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Anh tự mà hứng nước mắt . nhặt từng viên mệt quá!" Cô với vẻ mặt nghiêm túc nhưng lời lẽ thì đầy mỉa mai.
Cầu Minh trừng mắt Vu Âm, ngỡ ngàng khi thấy túi nilon nhăn nhúm tay cô. Bỗng nhiên, òa lên lớn hơn, giọng nghẹn ngào:
Mộng Vân Thường
"Các thật sự vô lương tâm! thương tâm thế mà các còn bắt tiếp! Không chút tình nào cả!"
Vu Âm nhún vai, vẻ mặt hề hối .
"Thôi , tự ," cô thở dài, khéo léo treo túi nilon lên tai của , đó nghiêng đầu để nước mắt rơi thẳng túi.
Dư Tiểu Ngư và các nhân viên khác ngoài cảnh tượng mà nhịn nổi . Đại Không khẽ hỏi:
"Cục trưởng của chúng quá đáng với yêu quái nhỉ?"
Chỉ một lát, Vu Âm thu nhặt đủ một nắm ngọc trai, bỏ hết túi vải vai. Nhìn đống ngọc trong tay, cô lắc đầu, tặc lưỡi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-su-xuyen-khong-oi-ba-an-tro-cot-thong-gia/494.html.]
"Chưa đủ. cần vòng cổ cho bà ngoại, các dì, sư tỷ, sư thúc, cả đám bạn nữa. Anh tiếp , nếu chọc !"
Câu của Vu Âm khiến Cầu Minh càng thêm tủi , nhưng dám phản kháng. Lúc , Vu Âm mới hiểu nguồn gốc sự giàu của nhân ngư. Hóa , cướp ngân hàng gì phạm pháp, mà chỉ cần là ngọc trai để bán. Một cách kiếm tiền dễ dàng, ... đau lòng.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, Vu Âm khoanh chân, tập trung tính toán ngọc trai thu từ Cầu Minh. Trong đầu cô ngừng xoay quanh những ý tưởng về cách sử dụng chúng. Cô nhặt viên ngọc lớn nhất lên ngắm nghía, thầm nghĩ rằng Thiên Đạo quả thật ưu ái tộc nhân ngư quá mức. Nếu mà bảo vật thế , chắc hẳn tộc nhân ngư sung túc bao.
Dư Tiểu Ngư và những đặc vụ khác bên ngoài lặng lẽ quan sát. Lần đầu tiên họ cảm thấy đồng cảm với một yêu quái. Từ khi bắt, Cầu Minh chẳng khác nào một phạm nhân lợi dụng triệt để.
Khi Lữ Văn Quân bước , bàn họp bày la liệt đồ ăn vặt. Vì hiện tại Đặc Sự Cục chỉ nhóm Vu Âm, nên khí các cuộc họp luôn thoải mái như . Lữ Văn Quân đặt một tập hồ sơ dày cộp mặt Vu Âm.
"Đây là thông tin về bà cốt mà cô yêu cầu," ông , đẩy tập hồ sơ qua bàn.
Vu Âm đặt viên ngọc xuống, thẳng dậy, tay lật giở từng trang.
"Người phụ nữ là một bà lão sống một ," Lữ Văn Quân bắt đầu tóm tắt. "Bà chỉ học hết hai năm đầu tiểu học, tuổi trẻ góa bụa, con cái. Theo lời dân làng, bà chuyên các việc liên quan đến gọi hồn, cầu xin thần linh."