Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô dừng , ánh mắt rực lên như ánh sáng ngọn đèn dầu trong đêm tối:
" bắt đầu khao khát tái sinh thế giới , hòa nhập với các vị, trở thành một phần của các vị."
Nói xong, Kim Lan sang Phương Dụ. Ánh mắt cô dịu dàng như sương mai:
"Cảm ơn luôn là bạn của trong những ngày qua. Những kỷ niệm chúng thật . Chúc hạnh phúc viên mãn trong cuộc sống hôn nhân. Mong luôn bình an và vui vẻ."
Mộng Vân Thường
Lời dứt, một luồng ánh sáng trắng dịu dàng bao quanh lấy Kim Lan. Cô nhẹ nhàng vẫy tay chào , từng bước tiến luồng sáng và dần biến mất mắt tất cả.
Ánh sáng trắng tan , gian xung quanh trở như cũ. Sân khấu vẫn là sân khấu đó, nhưng con gái tuyệt sắc sân khấu còn nữa. Cảm giác như tất cả chỉ là một giấc mơ thoáng qua.
Thế nhưng, những giọt nước mắt khuôn mặt khán giả nhắc nhở rằng, đây mơ.
Kim Lan thực sự .
Cô bước về phía cuộc đời mới của . Một ngày nào đó, lẽ cô sẽ xuất hiện những con phố quen thuộc của thành phố . Dù còn ký ức về kiếp , cô vẫn sẽ yêu thành phố , vẫn sẽ yêu nghệ thuật hí khúc.
Kim Lan để cho thành phố, cho đất nước chỉ tuổi trẻ và cuộc đời của , mà còn là tình yêu mãnh liệt dành cho di sản văn hóa.
Vu Âm trao cho Phương Dụ một viên đá lưu ảnh, dịu dàng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-su-xuyen-khong-oi-ba-an-tro-cot-thong-gia/503.html.]
"Cô chắc hẳn nhiều hơn nữa xem màn biểu diễn của , và cũng mong rằng văn hóa mà tổ tiên để sẽ truyền bá rộng rãi."
Mặc dù thể ghi bất cứ hình ảnh nào trong ảo cảnh do Kim Lan tạo , nhưng Vu Âm sử dụng viên đá để lưu giữ trọn vẹn buổi biểu diễn của cô .
" dự định sẽ hợp tác với các trường đại học, tổ chức một chuyến lưu diễn, mang vở kịch đêm nay đến khắp các trường học cả nước," hiệu trưởng của trường lên tiếng. "Chúng nhiều đến câu chuyện về nữ sĩ Kim Lan và những đồng đội của cô ."
Khi rời khỏi trường học, Vu Âm gọi điện cho Trương Hồng Thiên. Ở đầu dây bên , ông vẫn đang việc trong vườn trái cây. Vừa thấy cuộc gọi của Vu Âm, ông vội vàng dậy, giọng đầy phấn khởi:
"Đại sư, cô đến ! ngờ gặp cô sớm như ."
Vu Âm mỉm :
"Vì chuẩn sẵn thuốc , hôm nay sẽ chữa trị cho ông. Ông rửa mặt nhé, sẽ chuẩn thuốc. Sau khi bôi thuốc, sẽ châm cứu cho ông. Quá trình thể đau một chút, nhưng đáng ngại ."
Trương Hồng Thiên bật , giọng trầm ấm nhưng chân thành:
"Đại sư cứ như đang dỗ trẻ con ."
Ông từng chịu đựng những cơn đau dữ dội, nên dù đau thêm chút nữa cũng chẳng đáng gì. Nếu lột cả lớp da bên ngoài, ông cũng sẵn sàng chịu đựng.
Khuôn mặt của Trương Hồng Thiên bỏng khá nặng, khiến những biểu cảm của ông thể hiện trọn vẹn, nhưng ánh mắt thì tràn đầy hy vọng và cảm kích.