Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà lão , mắt ngấn lệ, run rẩy đưa bát cơm lên, giọng nghẹn ngào: "Con nữa ?"
Nghê Khê cúi đầu, lắc nhẹ: "Con , bà cứ để con ."
Bà lão chịu, nức nở : "Dù con phạm tội gì, ở đây con vẫn là đứa cháu ngoan của bà. Con ăn hết bát cơm hãy ."
Mộng Vân Thường
Nghê Khê bát cơm đầy thịt, đôi mắt đỏ hoe, sự tủi bỗng trào dâng.
Bà lão đau lòng, cầm đũa Lữ Văn Quân, giọng run rẩy: "Thưa ông, ạ? Đứa trẻ đáng thương lắm, dù cho nó ở nhờ nhà, nhưng nó luôn giúp việc. Xin ông cho nó ăn hết bát cơm ."
Lữ Văn Quân chút khó xử, cảnh tượng . Vu Âm yên, Nghê Khê đang , bà lão với ánh mắt đầy cảm thông. Cô hỏi Dư Tiểu Ngư: "Họ định coi đây là bữa ăn cuối cùng của ?"
Dư Tiểu Ngư gật đầu, hỏi : "Cục trưởng, Nghê Khê sẽ xử tử hình ?"
Vu Âm lắc đầu: "Chắc là . Hắn g.i.ế.c , nên đến mức tử hình."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-su-xuyen-khong-oi-ba-an-tro-cot-thong-gia/552.html.]
Nguyên Minh cũng lắc đầu, tỏ yên tâm: "Không đến mức , thật sự đến mức."
Lữ Văn Quân cảnh tượng mắt, một bên là bà lão đang lóc cầu xin, một bên là Nghê Khê, đến mức tử hình. Ông xử lý , đành vẫy tay, đặt bát cơm tay Nghê Khê: "Tự ăn ! Ăn nhanh lên!"
Nghê Khê, dù tay còng, vẫn tự ăn cơm, khiến tất cả đều cảm thấy thật dễ chịu. Hắn ôm bát cơm xổm bên đường, ăn.
Vu Âm cảnh tượng đó, thở dài: "Ai bảo hiểu cái gì là yêu mà chứ. Bây giờ đói c.h.ế.t cũng chẳng gì ăn, đây chẳng là yêu mà ?"
Rồi cô sang hỏi: "Nghê Khê, thịt kho tàu bà thơm lắm ?"
Nghê Khê gật đầu, mắt đỏ hoe: "Đây là thịt hầm rượu, thịt kho tàu. Bà tự nấu rượu, thịt heo ở quê là thịt tươi, hâm rượu lên thơm lắm."
Dư Tiểu Ngư xuống bên cạnh Nghê Khê, nhẹ: " đoán mà..." Đại Không cũng xuống, học theo Vu Âm, chống cằm chằm chằm Nghê Khê.
Bất chấp tất cả ánh mắt dõi theo, Nghê Khê vẫn tiếp tục ăn ngon lành, chút do dự. Ba , , cả Lữ Văn Quân nữa, tổng cộng tám đôi mắt chằm chằm , mà vẫn cứ ăn, từng muỗng cơm, thật sự hề ngừng .
Vu Âm càng càng bực . Cô dậy chỉ thẳng tay trán Nghê Khê: "Cậu ăn nhanh lên cho . Bao nhiêu đều ăn đây ."