Đại Sư Xuyên Không: Ôi Bà Ăn Tro Cốt Thông Gia - 558

Cập nhật lúc: 2025-01-10 15:36:53
Lượt xem: 125

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

, ánh mắt ngập ngừng nhưng chỉ khẽ gật đầu, thêm lời nào.

Vu Âm dừng một lát hỏi:

“Bà gặp ông ?”

Bà lão lặng thinh. Vu Âm dậy, lấy chiếc ô cô từng đưa cho Kim Lan đưa cho Đại Không và :

“Cháu mang ô lên núi, gọi ông xuống đây.”

Đại Không gật đầu chạy nhanh lên núi. Lữ Vạn Quân theo, cảm thán:

“Người trẻ tuổi quả nhiên chân nhanh.”

Vu Âm thấy bà cụ bất động thì khẽ kéo bà xuống:

“Bây giờ bà thể thấy ông ngay . Phải đợi Đại Không đưa ông xuống thì bà mới thể gặp ông .”

Trong lúc chờ đợi, Vu Âm chậm rãi tiếp:

“Bà chẳng ông sống c.h.ế.t thế nào, lấy khác trong suốt 76 năm qua . bà vẫn giữ lời hứa khi tiễn ông rằng sẽ chờ ông trở về. Và ông cũng giữ lời hứa của , rằng nhất định sẽ .”

Ánh mắt Vu Âm dịu dàng, như thấu thời gian:

“Không sợ c.h.ế.t đuối giữa biển rộng, nhưng ông vì chấp niệm mà trở về ngôi nhà . Suốt 70 năm qua, sự chờ đợi hề phai nhạt. Dẫu chỉ năm năm bên , nhưng đủ để đổi lấy 70 năm đợi chờ và giữ gìn tình yêu .”

Dư Tiểu Ngư cạnh Vu Âm, ánh mắt ngập tràn tò mò, hỏi bà cụ:

“Bà ơi, hồi trẻ ông cụ với bà ?”

Bà cụ khẽ , lau nước mắt, chậm rãi :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-su-xuyen-khong-oi-ba-an-tro-cot-thong-gia/558.html.]

“Ông nổi tiếng là thương yêu vợ con nhất làng. Cả làng ai cũng khen ông .”

Dư Tiểu Ngư nén nổi sự hiếu kỳ, hỏi tiếp:

“Vậy khi cưới, ông bà cãi ?”

Vu Âm cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng tình:

, vợ chồng thì chắc chắn lúc cãi chứ.”

Bà cụ buồn, ánh mắt thoáng chút xa xăm:

“Cãi chứ, vợ chồng nào mà chẳng cãi . Hồi đó cuộc sống khó khăn, bà thì nóng tính, chuyện gì cũng thể trở thành lý do để cãi vã.”

Mộng Vân Thường

Nói đến đây, bà dừng , về phía ngọn núi, giọng trầm ngâm:

mỗi như , ông luôn tìm cách nịnh nọt để hòa với bà.”

Vu Âm tò mò hỏi:

“Ông cụ nịnh nọt kiểu gì , bà?”

Bà cụ mỉm , nước mắt vẫn khô:

“Hồi đó nghèo, cả nhà ăn một quả trứng cũng tiết kiệm. Mỗi khi cãi , ông leo lên núi bắt trứng chim, nấu cho bà một bát canh trứng. Dưới bát canh , ông đặt một mẩu giấy.”

“Ông thư cho bà ?” Dư Tiểu Ngư ngạc nhiên.

Bà cụ lắc đầu:

“Không . Bà chữ, mà ông cũng chỉ học đến lớp hai, . ông vẽ. Ông vẽ một đàn ông đang quỳ gối, nét mặt đầy vẻ hối . Lần nào cũng , thấy bức vẽ đó, bà giận nổi nữa.”

Loading...