Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giống như ngày ông rời nhà năm xưa, bà cụ vuốt ve khuôn mặt ông, đôi tay run rẩy siết chặt như giữ ông , nhưng vẫn nhẹ nhàng lời chia tay.
“Mẹ sấp nhỏ , . Em đưa tiễn một nữa ,” ông , giọng trầm ấm như năm nào.
Bà nghẹn ngào gật đầu, nước mắt lăn dài. Ông dặn dò từng lời:
“Anh , em đừng vội. Hãy chăm sóc cho nhà cửa, vườn tược, và các cháu. Anh sẽ đợi em ở đó. Từ từ hãy đến nhé.”
Bà ông, , nhắc câu cũ:
“Anh cứ yên tâm . Có em ở nhà, em sẽ chăm sóc gia đình thật . Em sẽ lo cho các con của chúng .”
Lời chia tay còn câu “Em và các con ở nhà chờ về” như năm xưa, mà đó là:
“Em sẽ tìm .”
Ông mỉm , ánh mắt tràn đầy yêu thương:
“Được, sẽ đợi em.”
Lời tạm biệt như ngược thời gian về những năm tháng . Ngày ông mặc bộ đồ lam, ở ngã ba đường chia tay bà, bà cũng từng căn dặn ông cẩn thận, chỉ mong ông bình an trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-su-xuyen-khong-oi-ba-an-tro-cot-thong-gia/560.html.]
Hình bóng ông dần khuất xa, chiếc ô lam ông mang theo bay lơ lửng trung, chỉ còn bà đó, nước mắt đầm đìa. Bà vuốt ve khuôn mặt ông cuối, dù ông còn ở đây.
Một trong đoàn khẽ với bà:
“Bà , gọi điện cho con cháu về . Chúng sẽ lập mộ cho ông cụ, đặt đó bộ quần áo của ông và bức thư gửi . Như , ông sẽ nơi để về.”
Bà lau nước mắt, khẽ đáp: “Ừ.”
Người đó tiếp lời:
“Vậy để phiên đại sư cùng bà tìm một mảnh đất phong thủy nhé.”
Lòng bà chợt sáng sủa hẳn lên. Bà tìm thấy câu trả lời cho 76 năm chờ đợi. Có tiếc nuối, nhưng quá đau buồn. Bà nghĩ thầm: Không cả, sẽ chờ thêm 70 năm nữa.
Cả đoàn cùng bà một vòng quanh khu đất trong núi. Bà và ông hứa sẽ chôn chung, nên họ chọn một mảnh đất cho cả hai, chọn thêm một chỗ để lập mộ ông tạm thời, nơi sẽ đặt những đồ vật kỷ niệm. Hẹn ngày , bà sẽ cùng ông đoàn tụ nơi đó.
Mộng Vân Thường
Trên đường , Nghê Khê lôi kéo bà cụ, thao thao bất tuyệt:
“Bà , đời chỉ bà là bạn của . tù khổ lắm, sợ bắt nạt. Bà nhớ đến thăm nhé.”
Vu Âm cuối cùng chịu nổi, túm , nhét thẳng xe. Bà cụ khẽ, theo đoàn từ biệt rời .
Nghê Khê lên xe vẫn ngừng lải nhải. Đi nửa đường, Vu Âm nhẫn nhịn mãi thuận tay bất tỉnh, đó đưa về Đặc Sự Cục và ném thẳng nhà tù.