Vu Âm mở điện thoại, con tròn trĩnh mà ngớt. "Đại sư , từ hôm nay nguyện vọng của sẽ thực hiện!"
Cô ôm điện thoại, mặt mày rạng rỡ. Vu Âm thiếu tiền, nhưng sự chân thành của Đàm Từ cô vui lời nào diễn tả .
"Anh sắp xếp đồ đạc của em sang phòng nhé?" Đàm Từ hỏi dò.
Từ ngữ như "ngượng ngùng" vốn tồn tại trong từ điển của Vu Âm. Là thẳng thắn, cô thường quyết định nhanh và hành động luôn, vì thế khi đề nghị của Đàm Từ, cô gật đầu đồng ý ngay chút do dự.
Hai mất một tiếng mới xuống lầu. Trước khi khỏi phòng, Vu Âm còn tranh thủ ghé phòng tắm, ngắm đôi môi trong gương một lúc, như đang kiểm tra điều gì đó, mới bước ngoài.
Dưới lầu, Nghiêm Minh dậy từ lâu, đang ghế sofa chơi game. Thấy hai xuống, lập tức rời ghế, miệng hỏi bâng quơ:
"Đàm tổng, Vu đại sư, hai dậy sớm ? Thức khuya lắm ?"
Đàm Từ liếc Nghiêm Minh một cái, giọng trầm thấp:
"Anh... nhiều đấy."
Chưa để Đàm Từ hết câu, Nghiêm Minh vội gật đầu như giã tỏi, như tự bịt miệng .
Vu Âm bên cạnh, màn "ăn miếng trả miếng" của hai mà bật , đó thẳng phòng ăn. Cô bước đến bàn, xuống thưởng thức bữa sáng đầu bếp chuẩn sẵn.
Đàm Từ theo Vu Âm vài bước, nhưng chợt thì thầm với quản gia:
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-su-xuyen-khong-oi-ba-an-tro-cot-thong-gia/587.html.]
"Chuyển đồ đạc của Vu Âm phòng hết nhé."
Quản gia sững một lúc, đó tươi rói như hoa hướng dương, gật đầu đáp lời:
"Vâng, thưa ngài!"
Ở phòng khách, Nghiêm Minh lén đoạn hội thoại, trong lòng khỏi cảm thán: Thật dễ dàng để trị một tổng giám đốc cứng nhắc như Đàm Từ. Hóa cách duy nhất là "bám sát" từng phút từng giây!
Anh liếc về phía Đàm Từ, thầm nghĩ: Cũng trách tối qua hai dậy muộn, quá trình "trị liệu" xem cũng tốn sức ghê.
Sau bữa sáng, Vu Âm dắt chú chó lớn bộ đến thăm nhà ông bà ngoại. Đàm Từ đó chu đáo sắp xếp để ông bà sống ở một biệt thự trong cùng khu dân cư nhưng tách biệt, với đầy đủ giúp việc và đầu bếp phục vụ.
Khi Vu Âm bước đến cửa, từ bên trong vọng tiếng . Cô gọi lớn:
"Ông ngoại, bà ngoại, con đến đây!"
Tiếng chó sủa "gâu gâu" vang lên như để khẳng định sự mặt của nó. Không chờ chủ nhân, chú chó lớn tự cởi dây xích, lao thẳng trong, dáng vẻ như một con đầu đàn quyền uy.
Nghe tiếng Vu Âm, ông ngoại Tề trong nhà liền đáp :
"Vào cháu!"
Bà ngoại Tề thì nhanh nhẹn hơn, mỉm vui vẻ, với bạn đang cùng:
" kể với bà về cháu gái ngoại của đấy. Thật đúng lúc, con bé đến thăm!"