Đại Sư Xuyên Không: Ôi Bà Ăn Tro Cốt Thông Gia - 636

Cập nhật lúc: 2025-01-14 05:19:20
Lượt xem: 163

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đại Không kiểm tra điện thoại với Vu Âm:

“Cục trưởng, chú Lữ gửi kết quả điều tra nhóm.”

Mộng Vân Thường

Vu Âm đang tập trung ăn sáng, hề để ý đến điện thoại. Với cô, khi ăn là ăn, việc khác. Lúc cũng , cô ăn một cách chậm rãi, nghiêm túc.

Nghe nhắc nhở, cô đáp: “Được,” đặt đũa xuống, lấy điện thoại . Trong nhóm việc, Lữ Văn Quân gửi một tập hồ sơ mới.

Ánh mắt Vu Âm dừng ngay ở dòng ghi chú đầu tiên: Ngày mà Hứa Yến leo núi. Đó là ngày khi cô xảy chuyện.

Hứa Yến đến Vô Phương Cốc ngày hôm đó.

Trong khi Vu Âm tập trung hồ sơ, những còn cuốn một nội dung khác trong báo cáo.

Dư Tiểu Ngư cảm thán:

“Quảng Hải Đào đúng là đáng ch·ết. Người mà gi·ết hôm đó chỉ vì bất đắc dĩ. Anh cần tiền chữa bệnh cho vợ nên mới vay mượn từ họ hàng. Vì tâm trạng , lên nhầm xe, gặp trời mưa lớn. Trên đường về, dùng chút tiền cuối cùng mua vé , mong thử vận may.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-su-xuyen-khong-oi-ba-an-tro-cot-thong-gia/636.html.]

“Nào ngờ trúng thưởng. Anh vui mừng lắm, nghĩ rằng trời cao thương xót vợ chồng nên mới cho vận may . Ngay khi trúng thưởng, vội vã về để báo tin mừng, bất chấp trời mưa và cả đoạn đường dài.”

ngờ, đường về, Quảng Hải Đào và ông chủ tiệm vé hợp mưu gi·ết hại, cướp hết tiền thưởng. Toàn bộ tiền gần như rơi tay Quảng Hải Đào.”

“Ông chủ tiệm vé thì nhận một phần nhỏ, nhưng sợ lộ nên giấu tiền suốt một thời gian dài, mãi đến năm nay mới dùng tiền đó mua một căn nhà trong huyện.”

Dư Tiểu Ngư thở dài:

“Những chi tiết đều thẩm vấn từ ông chủ tiệm vé .”

Cô tiếp tục kể:

“Sau khi đàn ông đó ch·ết, gia đình báo cảnh sát. vì thị trấn nhỏ camera theo dõi, mua vé xe từ bến mà nhờ xe dọc đường để tiết kiệm vài đồng. Lúc mất tích, ai lên xe ở , cũng ai để ý.”

“Thời điểm , nông thôn nhân viên bán vé, xe công cộng thì lên xuống đông đúc, chỉ tài xế. Cảnh sát cũng tìm , vụ án cứ thế chìm quên lãng.”

“Vì tiền chữa bệnh, vợ qua đời chỉ một năm đó. Họ còn một cặp con nhỏ đang học tiểu học. Từ đó, hai em tách : con trai thì sống với một chú, còn con gái thì theo mợ. Cả hai ăn nhờ ở đậu, sống cực khổ.”

Câu chuyện khiến ai nấy xong đều khỏi chua xót.

Loading...