Đại Sư Xuyên Không: Ôi Bà Ăn Tro Cốt Thông Gia - 643

Cập nhật lúc: 2025-01-14 18:11:37
Lượt xem: 130

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kế hoạch lật tẩy, Nghê Khê hổ dám thẳng ai. Anh chỉ lí nhí:

chỉ định thế theo bản năng thôi, ngờ cục trưởng phát hiện nhanh như .”

Trong lúc đó, con hổ từ trong động chậm rãi bước . Nó sải từng bước vương giả, ánh mắt sắc bén liếc nhóm , chuẩn tư thế tấn công.

Vu Âm lập tức triệu hồi thanh linh kiếm, chĩa thẳng con hổ. Lạ lùng , thấy thanh kiếm, con hổ lập tức hiện rõ vẻ kinh hãi.

Đuôi nó từ từ cụp xuống, dán sát , rằng, dọc theo vách động mà… chạy mất!

“Cái quái gì ?” Nghê Khê lắp bắp. “Sao nó bỏ chạy? Lần đến đây, chính con hổ đuổi chạy khắp núi, suýt nữa cắn mất một miếng thịt!”

Thiên Nhất hòa thượng , giải thích:

“Động vật nhạy cảm với khí thế của cường giả. Nó là đối thủ của cục trưởng, nên chọn cách bỏ chạy để giữ mạng.”

“À… .” Nghê Khê gật gù, nhưng định mở miệng thêm, Vu Âm thúc giục tiếp tục dẫn đường.

Sơn động bên trong rộng rãi bất ngờ, độ cao tương đương một tòa nhà ba tầng. Càng sâu , gian càng thu hẹp dần. Hơn mười phút , họ đến một lối với bậc thang chật hẹp. Đường chỉ đủ cho gầy qua, ngăn cản các loài thú lớn.

Cả nhóm di chuyển xuống cầu thang suốt nửa giờ khi đến một gian rộng lớn, sáng sủa bất ngờ.

“Chúng khỏi sơn động ?” Dư Tiểu Ngư chớp mắt, che tay ánh sáng chói lóa, kịp thích nghi với khung cảnh bên ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-su-xuyen-khong-oi-ba-an-tro-cot-thong-gia/643.html.]

Chỉ riêng Vu Âm là vẫn bình thản, đôi mắt nhanh chóng quét quanh gian mới.

Phía họ là một tấm bia đá cao ngang , bề mặt khắc những dòng chữ cổ xưa. Vu Âm qua nhưng hiểu ý nghĩa, bèn sang hỏi:

Mộng Vân Thường

“Nghê Khê, bia đá gì?”

Nghê Khê liếc qua, đáp:

“‘Kẻ tự tiện xông Vu tộc, chết.’”

Vu Âm khoanh tay, nhướng mày Nghê Khê, giọng đầy nghi ngờ:

“Chỉ thế thôi? Cả tấm bia đầy chữ, chỉ dịch đúng sáu chữ ?”

“Thì… của Vu tộc. Lúc nhỏ, dẫn đến đây một , nhưng chỉ ở đầy một tiếng rời . Họ chào đón con , nên chẳng gì nhiều. Có thể khi nhỏ qua, nhưng nhớ.”

Vu Âm nghiến răng, “Anh thì cứ thật. Lại còn bịa chuyện, thấy mất mặt ?”

Nghê Khê gãi đầu, gượng:

sợ nếu , sẽ nghĩ vô dụng, nên bịa đại một câu cho oai…”

Dư Tiểu Ngư đá cho Nghê Khê một cái, “Anh hổ hả?”

Loading...