Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sắc mặt Đàm Từ khẽ trầm xuống:
"Em sẽ phiền ."
Nghiêm Minh ghế , cuộc đối thoại mà cố nhịn , nhưng sự nhẫn nhịn chẳng dễ dàng. Đến khi Đàm Từ gõ nhẹ hai ngón tay lên ghế tựa của , Nghiêm Minh mới vội điều chỉnh biểu cảm nghiêm túc hơn, sợ bản phá lên.
Để đổi chủ đề, sang với Vu Âm:
"Đại sư, nếu thiếu tiền, cô thể bán quà mà Triệu gia tặng. Dù là vòng tay trang sức, đều giá trị nhỏ."
Vu Âm lắc đầu dứt khoát:
" và Triệu Vũ là bạn. Trưởng bối của tặng quà cho . Nếu bất đắc dĩ, thể bán. Làm sẽ bất lịch sự."
Câu trả lời thẳng thắn của cô khiến Nghiêm Minh cảm thán trong lòng. Anh nghĩ thầm, bạn bè của Vu Âm chắc chắn là những may mắn.
Nghiêm Minh bất giác cảm thấy chút ghen tị với Triệu Vũ. Nếu trưởng bối nhà Triệu gia câu trả lời của Vu Âm, họ hẳn sẽ vui mừng và tự hào.
"Đưa em về," Đàm Từ lên tiếng, ngắt lời cuộc trò chuyện của hai . "Vẫn xuống xe ở chỗ cũ chứ?"
"Trời mưa nên chuyển chỗ ." Vu Âm nghiêng ngoài cửa sổ xe, quan sát một lúc, đó sang với tài xế: "Chú ơi, cứ đến chỗ cháu xuống xe , đến đó cháu sẽ chỉ tiếp đường."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-su-xuyen-khong-oi-ba-an-tro-cot-thong-gia/65.html.]
Tài xế gật đầu đáp: "Được ." Sau đó ông lập tức khởi động xe.
Buổi tối, mưa lớn nhưng rả rích và dày đặc, từng hạt nhỏ li ti đan tạo thành một màn sương mỏng bên ngoài cửa kính xe. Vu Âm ngoài, ngắm cảnh vật chìm trong màn mưa. Thỉnh thoảng, cô đầu và bắt gặp ánh mắt của Đàm Từ. Anh dường như đang chăm chú cô, nhưng ánh mắt giống như vô thức, như thể đầu óc đang mải mê suy nghĩ điều gì đó xa xăm.
Khi xe đến nơi cô xuống, Vu Âm liền bảo tài xế:
Mộng Vân Thường
"Chú dừng xe ở đây giúp cháu, còn một đoạn nữa cháu tự ."
Tài xế lời, cho xe dừng gần khu chung cư cao tầng.
Nghiêm Minh xuống xe , lịch sự mở cửa cho Vu Âm lấy vali của cô. Đàm Từ bỗng chìa tay ngăn cô đóng cửa xe:
"Mưa đang rơi, để tài xế đưa em đến tận lầu."
Thấy Vu Âm thoáng lưỡng lự, thêm:
"Em và Triệu Vũ là bạn. là của Triệu Vũ, tính chúng cũng coi như là bạn bè. Chẳng lẽ em yên tâm để đưa về nhà ?"
Vu Âm ngây một lúc mới nhận ý là gì. Cô bật , giọng chút chọc ghẹo:
"Anh nghĩ cho đưa về tận nơi vì yên tâm ?" Cô giơ tay vẫy nhẹ: " mà , một cũng bế lên lầu , sợ chứ?"