Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đàm Từ thậm chí còn mua một chiếc quan tài đặt ngay cạnh giường ông . Anh đặt bài vị và di ảnh của cha ở cuối giường, đối diện chỗ ông . Ngày ngày, mở mắt, ông đều thấy hình ảnh cha Đàm Từ. Có những hôm, ông còn đặt trong quan tài với nắp đậy hờ, chỉ chừa một khe nhỏ để thở. Nỗi kinh hoàng thể tưởng tượng .
Với một như ông , sống như thế thà c.h.ế.t còn hơn. Đàm Từ chẳng để ông dễ dàng rời khỏi thế gian. Anh thuê bác sĩ giỏi, dùng thuốc , cố tình giữ mạng sống ông dai dẳng.
Lần đầu chuyện , Ngụy Hâm khỏi sững sờ. Ngụy Thậm ngặt nghẽo, khen ngợi rằng Đàm Từ hành xử giống phong cách báo thù của Vu Âm.
Khi Ngụy Hâm đang nghĩ ngợi, thấy Đàm Từ vẫn rũ mắt, ngón tay lặng lẽ vuốt chiếc nhẫn tay. Vu Âm trở về Vô Phương Cốc từ lâu, nhưng dấu ấn của cô vẫn ở khắp nơi trong cuộc sống của Đàm Từ. Trong biệt thự của , ảnh chụp hai vẫn treo tường. Ai còn tưởng đó là phòng của cặp đôi mới cưới.
Ban đầu, chẳng ai dám nhắc đến Vu Âm mặt Đàm Từ. về , họ nhận né tránh. Thậm chí, còn thích về cô, như thể chuyện Vu Âm rời là điều dễ dàng chấp nhận.
Người ngoài nghĩ rằng Đàm Từ lẽ quá yêu Vu Âm. chỉ cần nhà , mới thấy rõ những gì còn sót . Từ chiếc lược, vòng tóc cho đến những vật dụng Vu Âm từng dùng, đều cất giữ cẩn thận, khác gì bảo vật.
Nhìn Đàm Từ ngắm nghía chiếc nhẫn, Ngụy Hâm khẽ thở dài:
"Không , nhưng thích cô đến thế, ngày xưa giữ cô ? Nếu giữ , ít cũng nên bảo cô sinh cho một đứa con chứ. Bây giờ, cô , con bên cạnh còn đỡ cô đơn. Đằng , sống như một kẻ điên trầm lặng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-su-xuyen-khong-oi-ba-an-tro-cot-thong-gia/670.html.]
Mộng Vân Thường
Đàm Từ khẽ nhướng mày, liếc Ngụy Hâm buông lời:
“Cậu bảo giữ đứa trẻ, đó chia cắt con họ, để chút gì đó niềm an ủi, còn cô thì ở Vô Phương Cốc nhớ con đến phát điên? Ngụy tổng của chúng cũng lúc ích kỷ thế cơ ?”
Ngụy Hâm nghẹn lời, mặt đỏ bừng, bực đến mức giơ tay đ.ấ.m nhẹ vai Đàm Từ:
“Cái vì thấy thương ? Có cần mắng như thế ?”
“ mắng là cẩu ,” Đàm Từ nhếch môi, như trêu chọc, “Trong nhà con ch.ó săn lớn, đến giờ cũng từng nặng lời với nó.”
“Hóa trong mắt , còn bằng con chó!” Ngụy Hâm trừng mắt, hậm hực.
Đàm Từ đáp, chỉ khẽ , ánh mắt ly rượu bàn. Một lát , uống cạn rượu, đặt ly xuống dậy:
“Chỉ cần rằng cô ở Vô Phương Cốc vui vẻ, thế là đủ. đây, mai còn hoạt động từ thiện.”