“Hổ phù ,   ở trong tay Sở Thừa tướng ? Sao  xuất hiện ở đây?!”
“Ồ, ngươi  lão già họ Sở  ,  khi các ngươi ủng hộ cô giám quốc,  liền trực tiếp cáo bệnh,    thể xử lý triều chính.”
“Vì   bệnh nặng,  thể quản lý triều chính,  cô tự nhiên tiếp nhận đại quyền, còn  hổ phù …”
Từ Thiên  thẳng  Bạch Khởi.
Chầm chậm :
“Chuyện điều binh ở Bắc Cảnh, lẽ  cô  nên đồng ý với ngươi.”
“…”
Sắc mặt Bạch Khởi   đổi.
Ông  là võ tướng, nhưng   kẻ ngu ngốc.
Rõ ràng, việc điều binh , cuối cùng  chạm đến điểm nhạy cảm của đế vương.
Dù ,  khi Tần thống nhất thiên hạ,  xảy   nhiều  tướng lĩnh cầm binh  phản.
Nếu    xảy , Từ Thiên chỉ là Thái tử,   gánh nổi trách nhiệm !
“Tuy nhiên.”
Từ Thiên đột nhiên :
“Cô tin tưởng ngươi, chiến sự ở Bắc Cảnh chỉ  mười mấy vạn Hung Nô, đối với Bạch Khởi tướng quân mà , chỉ cần binh mã đầy đủ,  quá nửa tháng là  thể bình định!”
“Thái tử…”
Bạch Khởi vẻ mặt ngơ ngác.
Nghe ý tứ của Từ Thiên, chẳng lẽ, thật sự  thể giao hổ phù cho ông  điều binh?
“Quân phòng thủ biên giới Bắc Cảnh, cô  xem xét tấu chương, tổng cộng  bảy vạn.”
“Hung Nô  mười lăm vạn quân, thẳng tiến đến các cửa ải ở Bắc Cảnh, theo tình hình bình thường, phòng thủ  thành vấn đề, nhưng cô hiểu, ngươi  trực tiếp xuất kích!”
Ánh mắt Từ Thiên lóe lên tia sáng sắc bén!
Đứng dậy, chắp tay  lưng, ngạo nghễ : “Hoài bão của Bạch Khởi tướng quân, cô  thể hiểu! Chỉ phòng thủ mãi cũng   là kế lâu dài, Hung Nô cướp bóc biên giới Đại Tần  trăm năm, mỗi khi thiếu lương thực, liền đến địa bàn Đại Tần  cướp bóc…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tan-giam-quoc-thai-tu/chuong-22.html.]
“Chuyện , tiên tổ  thể nhịn! Phụ hoàng  thể nhịn!”
“, cô  thể nhịn!”
Nhớ  tất cả nội dung  tấu chương, nếu dùng hai chữ để hình dung tình hình chiến sự giữa Đại Tần và Hung Nô, đó chính là sỉ nhục!
Đại Tần hùng mạnh!
Sao  thể để Hung Nô nhỏ bé bắt nạt như ?!
“Bạch Khởi tướng quân!”
“Vì ngươi  chí  xuất quan quét sạch Hung Nô, cô sẽ đồng ý với ngươi, cho phép ngươi điều thêm tám vạn !”
“Bọn Hung Nô     mười lăm vạn ? Đại Tần chúng  cũng xuất binh mười lăm vạn! Nói cho thế nhân …”
“Địch  thể đến,  cũng  thể đến!”
Lời  lập tức khơi dậy ý chí chiến đấu hừng hực của Bạch Khởi.
Càng khiến ông    Từ Thiên  mắt bằng con mắt khác.
Ban đầu còn tưởng rằng, Thái tử  dù nắm quyền giám quốc, cũng sẽ   công trạng gì.
 khí phách, dũng khí, còn  lời  của …
Ngay cả lão Hoàng đế  xưng là minh quân cũng  thể sánh bằng!
“Thái tử coi trọng Bạch Khởi như , Bạch Khởi…”
“Không  lấy gì báo đáp!”
Vừa , Bạch Khởi  hành lễ.
Lần , ông  nghiêm túc hơn  nhiều, như đang hành lễ với lão Hoàng đế.
Lúc , Bạch Khởi cuối cùng  công nhận vị Thái tử  mắt, càng  khí phách đế vương   chinh phục!
“Hổ phù ngươi cứ cầm lấy, ngoài , còn  một việc, ngươi  ghi nhớ trong lòng.”
Từ Thiên  đưa hổ phù cho Bạch Khởi,  nghiêm túc :
“Hung Nô  rốt cuộc chỉ là ngoại hoạn, so với nó, nội loạn bên trong Đại Tần mới là chuyện quan trọng nhất.”