Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả đều tập trung cái lồng sắt , ngay cả Nam Cung Khánh cũng ngoại lệ...
"Bên trong là gì ? Tại cần dùng tới lồng sắt lớn như chứ?"
"Ta thấy lồng sắt cứ lắc lư ngừng, chừng bên trong là một vật sống!"
"Sống? Chẳng lẽ là linh thú?"
Cố Diệp Phi
Mọi bỗng thấy khiếp sợ thôi.
Việc sở hữu linh thú là khó, bởi vì thu phục một con linh thú, những cần tiêu phí nhiều tinh lực, mà còn cần đủ bản lĩnh nữa.
Nam Cung Lam đem một con linh thú lễ vật?
Xem , Nam Cung Lam đối với trưởng của thật sự là quá .
Sau khi Nam Cung Lam lệnh, mấy tên thị vệ liền đặt cái lồng sắt xuống, xốc miếng vải đỏ phủ lồng sắt lên.
Tức thì, một con sư tử đỏ khổng lồ liền xuất hiện ngay mắt .
Toàn con sư tử đỏ như máu, uy mãnh vô song, nhưng lạ một nỗi, sư tử là loài vật trời sinh vô cùng hung bạo, lúc ngoan ngoãn mà nép bên trong lồng sắt, giống như là một con mèo nhỏ .
"Trời! Đây chính là Huyết Sư, là vua của rừng rậm! Con Huyết Sư vô cùng quý hiếm. Xem , Nam Cung công tử một bảo vật ."
Nam Cung Lam mang theo gương mặt mỉm mà : "Ta tốn hết thời gian mấy tháng mới thuần hóa con Huyết Sư , mục đích chính là để tặng cho đại ca, cũng thể đảm bảo sự an cho !"
Nam Cung Khánh sang con gái của , đáy mắt bỗng hiện lên một chút cảm xúc phức tạp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-1040.html.]
Theo lý mà , thực lực của Nam Cung Lam cường đại, vô cùng ưu tú, đem vị trí gia chủ giao cho Nam Cung Lam quả thật là một lựa chọn . Đáng tiếc, Nam Cung Lam là một nữ nhi! Một nữ nhi đảm đương nổi trọng trách của một đương gia?
Nữ nhân chỉ thể một kẻ phụ thuộc, chứ phép đạp lên đầu nam nhân!
"Phụ !" ý trong mắt Nam Cung Lam càng sâu hơn: "Vào thời gian lâu đây, con và vị bằng hữu của đại ca từng duyên gặp mặt một , hơn nữa, con còn cùng với cô tranh giành một con linh thú. Nói , hẳn là do cô cũng chuyện đại ca thích mấy loài động vật nhỏ như linh thú, vì mà khi đó cô mới quyết cướp cho bằng linh thú , hóa là cô dùng con linh thú để lấy lòng đại ca!"
Dứt lời, Nam Cung Lam liền sang Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, cô mang theo con linh thú đến đây ?"
Nam Cung Vân Dật nhíu mày, định nổi điên lên, thì một bàn tay từ bên cạnh đột ngột duỗi tới, ấn nhẹ cánh tay xuống.
Vân Lạc Phong biếng nhác tựa cả lưng ghế, khóe môi khẽ cong lên một độ cong tà khí: "Xem trí nhớ của đại tiểu thư gia tộc Nam Cung cho lắm, chuyện chỉ mới xảy cách đây mấy ngày thôi mà quên mất . Haiz.... Ngươi vẫn nên nhanh chóng tìm y sư để chữa trị cho thôi!"
Mặt của Nam Cung Lam hề đổi sắc, vẫn mỉm như cũ: "Vân cô nương, lời của cô là ý gì?"
"Thứ nhất, ngày hôm đó, thời điểm mà hai chúng tranh giành linh thú, từng , con linh thú là lễ vật mà tặng cho đồ của ! Thứ hai, con linh thú cướp, là tự nó lựa chọn !"
Những lời xong, cũng cho Nam Cung Lam tức giận, cô vẫn cứ mỉm như cũ: "Xin , những lời của cô, còn tưởng cô tranh đoạt là vì tặng con linh thú cho đại ca của . mà chuyện cũng thể trách cô , ai bảo ở trong lòng của cô, đại ca quan trọng bằng đồ cô gì!"
Vân Lạc Phong liếc ánh mắt tà khí Nam Cung Lam, chuyển hướng sang Nam Cung Vân Dật, đó, cô lấy từ trong vạt áo n.g.ự.c một chiếc nhẫn, đưa đến mặt Nam Cung Vân Dật.
"Quà của ngươi, xem thử coi thích ?" (****câu .... Có thì cũng giống như ông chồng đưa quà cho vợ hỏi vợ thích nhỉ???)
Nhẫn gian?
Xùy....
Nhìn thấy lễ vật mà Vân Lạc Phong lấy , ở đây ai cũng nhịn mà phì .
"Ha ha..., c.h.ế.t , cô lấy một cái nhẫn gian mà đưa cho Nam Cung công tử! À, mà cũng thôi, dựa phận của cô , thứ quý giá nhất thể lấy chắc chính là cái nhẫn gian ."