Thân thể Mộ Vô Song nhẹ nhàng run lên, mắt tràn ngập thống khổ Thiên Kha, dung nhan tuyệt mỹ của nàng trắng bệch, trong ánh mắt lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
“Thiên Kha cô nương, ngươi cái gì?”
Cho đến bây giờ, đầu đến cuối nàng vẫn thể tin , của Thiên gia tiếp đón nàng, chỉ vì để cho nàng trở thành Dược nhân*?
Dược nhân*: thuốc.
“Mộ Vô Song, ngươi còn rõ ?” Thiên Kha nâng khuôn mặt lạnh băng lên, ánh mắt kêu ngạo, “Ta cho rằng thông suốt dễ hiểu, nghĩ tới ngươi sẽ ngu xuẩn lý giải , ngươi cho rằng ngươi là ai? Loại như ngươi, vì chính mà từ bỏ cả gia tộc, Thiên gia dùng ngươi? Nuôi dưỡng ngươi, chẳng khác nào chúng đang nuôi dưỡng một con bạch nhãn lang*!”
Bạch nhãn lang*: kẻ vong ơn phụ nghĩa.
Thân thể Mộ Vô Song càng thêm run rẩy lợi hại, nàng gian nan từ mặt đất bò lên, gắt gao nắm lấy tay: “Thiên Kha cô nương, là ngươi , nếu trở thành của Thiên gia thì nên để ý tới sống c.h.ế.t của khác, chỉ là theo mệnh lệnh của Thiên gia thôi, sai chỗ nào ?”
Thấy Mộ Vô Song gần điên cuồng , khóe môi Thiên Kha nở nụ trào phúng: “Không sai, những lời xác thật là , nhưng mà, chính là chuyện của ngươi! Một gia tộc ngươi cũng thể vứt bỏ, tất nhiên cũng thể sẽ phản bội Thiên gia, ngươi cho rằng ngươi dựa cái gì để xem trọng?”
Giống như Ngũ Lôi Oanh Đỉnh*, bước chân của Mộ Vô Song lảo đảo vài cái, cánh tay của nàng dùng sức chống đỡ một cây cổ thụ bên cạnh, mới thể cho thể của nàng ngã xuống.
Ngũ lôi oanh đỉnh*: tựa như sét đáng ngang tai.
Dược nhân là cái gì? Thân là y sư Mộ Vô Song khả năng !
Dược nhân , đó là dùng để thí nghiệm thuốc, một y sư đều trong tay một ít Dược nhân dùng để vì bọn họ mà thuốc thí nghiệm! Mà Dược nhân là c.h.ế.t sống thì xem bản lĩnh của y sư!
Buồn chính là, Thiên gia đến tìm nàng, lai thể vì để cho nàng trở thành Dược nhân?
Mà nàng, vì tiến Thiên gia, phản bội trong gia tộc luôn cưng chiều nàng, thương yêu nàng!
“Không!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-247.html.]
Mộ Vô Song tê tâm liệt phế hô to một tiếng, tiếng kêu của nàng mang theo thê lương, nước mắt tuyệt vọng từ trong đôi mắt chậm rãi rơi xuống .
Cố Diệp Phi
Không cam lòng!
Nàng cam lòng thất bại ở nơi ! Nàng ở đỉnh cao Đại Lục, còn thấy thần y Thiên Nhai, nàng cam tâm ngã ở mặc Vân Lạc Phong?
“Thiên Kha, chúng thôi.”
Thiên Ngọc lạnh lùng Mộ Vô Song, đó thu hồi tầm mắt, Thiên Kha .
Thiên Kha nhẹ nhàng gật gật đầu, theo bước chân Thiên Ngọc xoay về phía đại viện.
Lúc nàng đến bên cạnh Vân Lạc Phong, dừng một chút, cố tình đè thấp thanh âm : “Lần nể mặt Thiên Ngọc, so đo với ngươi, nhưng nếu để gặp ngươi, nhất định sẽ dễ dàng buông tha ngươi!”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày, đôi mắt đen nhánh chứa ý tà mị: “Có thể! Chỉ cần ngươi năng lực !”
Mặc dù nàng mỉm , nhưng giọng điệu vô cùng liều lĩnh, cho sắc mặt Thiên Kha đột nhiên đổi.
Nàng càng thêm nắm chặt chuôi kiếm trong tay, hít thở một thật sâu, mới thể ngăn cơn tức giận đang bùng nổ từ trong lòng.
Cuối cùng, Thiên Kha đầu , bước nhanh sân.
“Không cần!”
Nhìn bóng dáng hai sắp biến mất, rốt cuộc Mộ Vô Song cảm giác sợ hãi, nhanh chóng nhào tới: “Thiên Kha cô nương, sai , các đừng !”
Phụt!
Nàng còn kịp lao tới, một bóng dáng xinh chợt lóe lên, một chưởng dừng ngay n.g.ự.c Mộ Vô Song, ngay lập tức, thể nàng bay ngược ngoài, hung hăng ngã mặt đất.