Cái gì mà dạo thanh lâu chứ?
Cái gì mà thể những nữ nhân vét sạch?
Mỗi ngày đều bế quan tu luyện, khi nào thì đến thanh lâu hả? Mà nên sớm đoán , trong miệng cái lão già Vân Lạc vĩnh viễn sẽ lời gì.
Chờ trả lời vấn đề của ngươi, mơ !
“Vân Lạc, hôm nay cho dù lão tử chết, cũng kéo ngươi đệm lưng.”
Cặp mắt Lâm Thiên đỏ bừng, phảng phất như bất chấp nhanh chóng xông về phía Vân Lạc!
Chính là chết, tuyệt đối cũng sẽ buông tha cho lão già vô sỉ !
Trên liễu kiệu, Vân Tiêu Lâm Thiên đang lao đến chỗ lão gia tử, trong tòng mắt mắt đen thâm thúy xẹt qua một tia ánh sáng lãnh khốc, chậm rãi giơ tay lên, từ bên trong ống tay áo, linh lực đánh ngoài, bịch một tiếng đánh trúng chân Lâm Thiên gập .
Lúc nay Lâm Thiên mới vọt tới mặt lão gia tử, bất ngờ kịp đề phòng một chưởng linh lực đánh trúng, vì , chân của chịu nổi sức mạnh của chưởng linh lực , chợt quỳ gối mặt lão gia tử.
Không sai!
là quỳ xuống, đầu gối ngừng run rẩy, đến nỗi thể lên .
“Chậc chậc,” Hai tay lão gia tử chống nạnh, híp mắt Lâm Thiên quỳ gối mặt , “Lâm Thiên. Coi như ngươi mà , cũng cần thiết quỳ xuống với , hơn nữa coi như ngươi quỳ xuống cũng sẽ tha thứ cho ngươi.”
“Ngươi...”
Trên mặt Lâm Thiên tràn đầy hổ và giận dữ, cặp mắt bén nhọn liếc về phía : “Là nào! Là ai lúc đánh lén , cho !”
Ầm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-264.html.]
Đang lúc Lâm Thiên truy cứu nào đánh lén, một tảng đá to cứng rắn đập tới, đánh trúng đầu của , ngay đó, Trà Sữa bước bước chân ngắn tũn của nữa đến mặt của , giễu cợt chi chi hai tiếng.
Cố Diệp Phi
Lâm Thiên hỏng mất, từ đất bò dậy, mà chờ thẳng đầu gối, một cỗ uy áp cường hãn từ chỗ liễn kiệu áp xuống, hung hăng đè bẹp thể mặt đất.
“Ha ha ha, Lâm Thiên, là ngươi bản lĩnh ? Bây giờ một ngày quỳ gối như .”
Vân Lạc ha ha mấy tiếng, một chưởng đánh bay thể Lâm Thiên ngoài, chợt tung nhảy lên một cái, cả Lâm Thiên, nắm đ.ấ.m như cuồng phong bão táp hạ xuống.
Lão đầu đánh hung mãnh, như trút hết tất cả tổn thương của nhiều năm qua ngoài, còn nam tử lãnh khốc liễn kiệu, như chuyện gì xảy cầm lên một quả nho, bỏ trong miệng Vân Lạc Phong.
Trên khuôn mặt tuấn tú của chút cảm xúc, dường như mới dùng uy áp chế trụ Lâm Thiên là ...
Phốc!
Lâm Thiên lão gia tử đánh đến miệng phun m.á.u tươi, mặt còn một chỗ nào là nguyên vẹn, đoán chừng đến cả cũng nhận !
Khi một quyền cuối cùng của lão gia tử hạ xuống, Lâm Thiên chịu nổi mà hôn mê ngất xỉu.
Thấy , lão gia tử cảm giác còn thú vị, từ xuống, chậc chậc hai tiếng: “Thật là thú vị, dù gì lão già cũng là một gã Cao Linh Giả cao cấp, mới đánh mấy cài như mà ngất xỉu.”
Mấy cái?
Mọi như thế nhịn co quắp khóe miệng.
Lão gia tử đánh cũng mấy trăm cái, còn chỉ mấy cái?
“Nha đầu, giải quyết hậu quả liền giao cho con, gia gia con còn tìm uống chuyện phiếm,” lão gia tử phủi phủi hai tay, ngẩng cao đầu, khuôn mặt đắc ý, “Vì những mà lãng phí thời gian quý báu của lão tử, thật đúng là đáng giá.”
Vân Lạc Phong nét mặt lão gia tử rạng rỡ, khóe môi hiện lên một độ cong nhỏ: “Ra hết tức giận ?”