Lăng Dao, lúc chúng tới nơi , trừ bỏ việc tìm phế vật , ngươi còn từ hôn với .”
Tiêu Kính khẽ nhíu mày, trầm giọng phân phó.
Vừa lời , Lăng Dao liền nhịn tức giận: “Thật gia gia của , bảo đính hôn với phế vật từ lúc nhỏ chứ! Hơn nữa, nhiều năm như gì! Nếu Tiêu Ngọc Thanh trở về, gia gia để gả cho Tiêu Ngọc Thanh, cũng sẽ cho việc ……”
Cố Diệp Phi
Gia tộc giống như Lăng gia cùng Tiêu gia vô cùng chú trọng ước định! Nếu nàng gả cho Tiêu Ngọc Thanh, nhất định từ bỏ hôn sự , bởi , lúc Tiêu gia tìm phế vật , nàng liền xung phong nhận việc theo tới đây.
“Chuyện , hẳn là phế vật cũng ,” Tiêu Kính càng nhăn mày chặt hơn, “Chỉ là mặc kệ đồng ý , hôn sự của các ngươi bỏ .”
Năm đó, bởi vì Vân Tiêu cha đều vì ngàn dặm mới tìm một thiên tài, đây, lăng gia gia chủ mới đề nghị hai từ tiểu định oa oa , chỉ là chuyện chỉ trưởng bối hai gia tộc mới .
nghĩ tới, Vân Tiêu là một phế vật! Cho nên, việc mới trì hoãn như , nếu như Lăng gia tính toán để Lăng Dao cùng Tiêu Ngọc Thanh liên hôn, cũng là sẽ việc ……
“Hắn là nhất,” Lăng Dao hừ một tiếng, “Nếu từ khi còn nhỏ mà đính hôn với , nhất định sẽ quấn lấy bỏ! Nếu , với loại phế vật thì nữ nhân nào sẽ gả cho ?”
“Chưa chắc, từ nhỏ diện mạo xuất chúng, với dung mạo đó thì ở rể hẳn là là vấn đề gì.”
Tiêu Kính nhớ khuôn mặt trong đầu, khóe môi nhợt nhạt gợi lên độ cong, trong mắt chứa đầy khinh miệt.
Lăng Dao châm chọc cong cong khóe môi: “Phỏng chừng nữ nhân thể coi trọng phế vật cũng loại gì , nếu phế vật giống , như thì cũng là đồ háo sắc! Loại như thì gì chứ?”
Ngụ ý, Vân Tiêu khả năng tìm nữ nhân nào hơn nàng , đáng tiếc, phế vật như nàng thật chướng mắt.
“Được , tiên chúng chuyện về phế vật đó nữa, việc cấp bách vẫn là giải quyết vấn đề chỗ ở bây giờ, chỉ chờ chúng sắp xếp xong thì mới thể tìm phế vật !”
Tiêu Kính Lăng Dao mặt, chậm rãi mở miệng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-306.html.]
“Chỉ là khách điếm nơi đủ , chúng nơi nào tìm chỗ ở đây?” Lăng Dao chu cái miệng nhỏ, mặt cam lòng.
Tiêu Kính trầm ngâm một lúc lâu, trong mắt xẹt qua một tia sáng, bước nhanh đến một ngôi nhà ở mắt, gõ cửa ba .
Kẽo kẹt!
Cửa phòng đẩy , một nam tử trung niên tức giận , phẫn nộ hỏi: “Các ngươi là ai? Tới gì?”
“Ta mua nhà của ngươi.”
Tiêu Kính nhàn nhạt .
“Đi ,” nam tử trung niên kiên nhẫn phất tay, “Nhà bán, các ngươi đừng tới nơi quấy rối.”
“Một ngàn vạn lượng.” Khóe môi Tiêu Kính vẫn treo nụ lạnh lùng tự tin như bình thường.
Quả nhiên, lời , mắt nam tử trung niên sáng rực lên, mạnh mẽ nuốt nước miếng.
“Ngươi thật sự nguyện ý dùng một ngàn vạn lượng mua nhà ?”
Hiển nhiên tin, đời ngốc đến trình độ như thế, dùng một ngàn vạn lượng tới mua một ngôi nhà.
Tiêu Kính thêm gì nữa, rút một sấp ngân phiếu từ ống tay áo, đưa tới mặt nam tử trung niên.
“Ở đây một ngàn vạn lượng, bao gồm ngôi nhà cùng tất cả thứ bên trong, hiện tại ngươi thể rời .”