Phương Nhã miễn cưỡng , mày liễu của nàng vẫn luôn ngưng tụ một tia ưu sầu, càng nhiều hơn là sự áy náy sâu sắc.
“Vân gia chủ, ngài ngàn vạn đừng như , lúc nếu nhờ Vân Lạc Phong, bệnh tình của các chủ cũng khả năng chữa khỏi, nhưng hôm nay, Vân gia ngài việc yêu cầu hỗ trợ, thể giúp bất luận chuyện gì, nhưng ngài yên tâm, thả bồ câu truyền tin, báo việc cho Vinh lão, cũng để ông hỗ trợ tìm kiếm Ninh lão.”
Mười ngày!
Ninh Hân chỉ thời gian mười ngày!
Nàng cần nội trong mười ngày tìm Ninh lão và Vân Lạc Phong, nếu Ninh Hân sẽ nguy hiểm đến tính mạng!
“Phương Nhã cô nương, dù như thế nào, cũng cảm ơn cô vì những chuyện cho Vân gia, nếu cô thi cứu đúng lúc, lẽ Thanh Nhã nó……”
Nói tới đây, lão gia tử chợt dừng .
ý ông biểu đạt cũng là rõ ràng.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đau khổ như , ông cũng nếm thử thứ hai……
“Phương Nhã tiểu thư, Vân gia chủ, đại tiểu thư Vân gia tới!”
Đột nhiên, một giọng kích động truyền từ ngoài , khi thấy giọng , cạch một tiếng, Vân Lạc đột nhiên lên, trong con ngươi vẩn đục xuất hiện một tia kinh hỉ.
“Phong nhi trở ?”
Cố Diệp Phi
Thật quá!
Chỉ cần nàng trở , dù là Vân Thanh Nhã là Ninh Hân đều thể bình an việc gì!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-416.html.]
Sau khi lão gia tử dứt lời, vải mành một bàn tay xốc mở , lập tức thiếu nữ một bạch y từ ngoài , xuất hiện ở trong tầm mắt lão gia tử.
Ở bên cạnh thiếu nữ một tiểu nha đầu đáng yêu theo, tiểu nha đầu đảo đôi mắt to ngó khắp nơi.
“Phong nhi……” Yết hầu lão gia tử chút khô khốc, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt ông.
Vân Lạc Phong trở về, lập tức ông tìm thấy tâm phúc, lòng đầy lo âu cũng chậm rãi hạ xuống.
Ngay cả lão gia tử cũng , từ khi nào bắt đầu, Vân Lạc Phong trở thành tâm phúc của Vân gia, giống như chỉ cần nàng, bất luận khó khăn gì cũng thể dễ dàng giải quyết!
Trên đời bất luận chuyện gì nàng giải quyết !
"Chuyện khác để , hiện tại con xem thương thế của nhị thúc .”
Lời dứt, thiếu nữ về phía giường lớn, tay nàng chỉ nhẹ nhàng đặt mạch đập của Vân Thanh Nhã, khi điều tra rõ thương thế cơ thể , tâm dần dần chùng xuống.
“Nhị thúc xác thật thương nghiêm trọng, cũng may gì nguy hiểm đến tính mạng, Phương Nhã, ở đây một phương thuốc, ngươi lấy dược nấu cho nhị thúc dùng." Sau khi Vân Lạc Phong xong, từ địa phương nào lấy một gốc dược thảo màu xanh biếc, “Nhớ rõ, thêm linh thảo .”
“Được.”
Phương Nhã tiếp nhận linh thảo Vân Lạc Phong đưa qua, chợt phân phó hạ nhân chuẩn giấy bút, khi chờ Vân Lạc Phong tất cả dược liệu cần lên giấy, nàng mới rời khỏi hậu đường.
Toàn bộ hậu đường, bởi an tĩnh xuống.
Thiếu nữ đầu về phía lão gia tử, trầm giọng hỏi: “Nói , rốt cuộc xảy chuyện gì?"
Lão gia tử khổ một tiếng: “Người Y Thành tuân thủ hứa hẹn, từ bỏ ước hẹn ba năm, triển khai công kích với Vân gia, nha đầu Ninh Hân vì bảo hộ nhị thúc con Lục Dẫn đánh một chưởng, chịu trọng thương, nguy ở sớm tối! Nhị thúc con vì bảo vệ mạng sống của Ninh Hân, mang nó đến Y Các, ai ngờ…… đó của Ninh gia cũng đến, chẳng những mang Ninh Hân , còn nhị thúc con thương.”