Tiểu Mạch còn kháng nghị, nhưng lúc một bàn tay nhỏ từ phía nó nhấc nó lên giữa trung.
“Nữ nhân xa, ngươi buông !”
Cảm nhận thở phía , Tiểu Mạch giận run cả , ngừng giãy giụa trong tay Lâm Nhược Bạch.
Cố Diệp Phi
“Sư phụ tặng ngươi cho .” Lâm Nhược Bạch nâng cằm, nụ khuôn mặt nhỏ đáng yêu càng thêm sáng lạn, “Cho nên về ngươi chính là thê tử của .”
Cả Tiểu Mạch đều uể oải xuống, ánh mắt vạn phần ủy khuất chăm chú Vân Lạc Phong, biểu tình đó như là một con ch.ó nhỏ vứt bỏ, đáng thương xung quanh đều bất giác sinh lòng yêu thương.
Nhìn thấy một màn , Thiên Nhai càng thêm đ.â.m đầu chết, ánh mắt ông tràn đầy ai oán, tức giận bất bình : “Cuộc sống quá công bằng, ngay cả tiểu oa nhi năm tuổi cũng đính hôn, ngược đến giờ vẫn là còn là một xử nam.”
Vân Lạc Phong quét mắt ông một cái: “Dựa địa vị của ông đại lục nhất định là nhất hô bá ứng (*), ông phá còn đơn giản ?”
(*): Gọi 1 tiếng trăm đáp.
“Ta !” Thiên Nhai nâng nâng cằm, kiêu ngạo , “Ta vì Phù Sinh nhà mà thủ như ngọc! Cho đến lúc tìm nàng mới thôi!”
Với ông mà , là một xử nam, là một chuyện đáng để kiêu ngạo! Dẫu ông cũng là vì nữ nhân yêu mà bảo vệ cả thể xác và tinh thần của !
Toàn bộ thiên hạ bao nhiêu nam nhân thể quên tình yêu đầu?
“Thời gian còn sớm, tiểu Bạch, chúng nên xuất phát, Long Phi, ngươi mang theo Chung Linh Nhi và Khinh Yên đến Vân gia chờ .”
Vân Lạc Phong quỷ dị quét mắt hai Lâm Nhược Bạch và Tiểu Mạch: “Còn Tiểu Mạch, dọc theo đường liền giao cho ngươi dạy dỗ.”
“Dạ, sư phụ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-522.html.]
Lâm Nhược Bạch thẳng , cung kính lên tiếng.
Mà Tiểu Mạch nàng xách ở trong tay thì giống như tận thế, mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Nó thể tưởng tượng cuộc sống bi thảm ……
Ngóng bóng dáng rời khỏi của đám Vân Lạc Phong, tươi mặt Thiên Nhai dần dần biến mất, ông khẽ thở dài một tiếng, tựa như lầm bầm lầu bầu : “Ta để Vân nha đầu đến Hoàng Tuyền rốt cuộc là đúng là sai! bằng đầu óc và thiên phú của nàng ở nơi đó tất nhiên thể hô mưa gọi gió!”
Mà đây cũng là một loại luyện đối với nàng!
……
Hoàng Tuyền ở phía bắc đại lục, bởi vì nơi dư thừa các dược liệu cực kỳ trân quý, bởi vô thế lực cắm rễ ở đây! Hơn nữa những tài nguyên đó hạn, vì thế thường xuyên c.h.é.m g.i.ế.c với quy mô cực lớn xảy !
Người thích ứng chỗ thì sống sót! Kẻ yếu chỉ thể trở thành đá kê chân cho khác!
Trong rừng, Vân Lạc Phong tay dắt Lâm Nhược Bạch và Tiểu Mạch về phía cuối ngọn núi.
Chỉ cần qua ngọn núi là thành Hoàng Tuyền.
Lúc nàng sắp sửa tiến bước cuối cùng, đột nhiên, ánh sáng mặt che lấp, bóng dáng khổng lồ xuất hiện ở mặt nàng, trong mơ hồ còn thể ngửi thấy mùi mồ hôi.
“A, mấy vị lạ mặt, giống như là của thành Hoàng Tuyền chúng ! Không các ngươi hiểu quy củ của thành Hoàng Tuyền chúng ? Phàm là bất luận sống nào tiến thành Hoàng Tuyền, nữ đều chúng chơi một , nam thì bò qua háng của chúng , các ngươi hiện tại bắt đầu chấp hành ? Ha ha ha.”
Một giọng tục tằng truyền đến đỉnh đầu của Vân Lạc Phong, nàng ngẩng đầu lên, vẻ mặt tuỳ tiện dần dần dừng ở hai chắn ở mặt……
“Không còn con đường nào khác ?”