Lần đừng là Lâm Qua, ngay cả Lâm Nhã Đình và La Phù ở một bên cũng sắc mặt khó coi.
Nữ nhân , rõ ràng là đang chơi bọn họ mà!
"Tiểu cô nương!" hai mắt La Phù trầm xuống: "tranh cãi năm xưa của các ngươi, Y Thành cũng chịu thương tổn lớn! thành chủ Y Thành rộng lượng chấp nhất chuyện cũ, đến đây xin với cô, cô còn chấp nhất như chứ?"
Một loạt câu chính nghĩa của La Phù cho Vân Lạc Phong bật : "Y Thành thương tổn? Tại ? Bọn chúng thương tổn gì hả? Có thể so sánh với cuộc sống trong bóng tối suốt mười năm thấy ánh mặt trời của nhị thúc ? Có thể so sánh với sự đau khổ sống bằng c.h.ế.t của thúc ?"
Cố Diệp Phi
La Phù nhíu nhíu mày, giọng điệu chút mất kiên nhẫn: "thiếu thành chủ của Y Thành chịu đả kích, nhiều năm như mà còn hồi phục tinh thần! Chẳng lẽ đây là của Vân Thanh Nhã ? Y Thành so đo hiềm khích đây mà đến xin ngươi , ngươi mà đón nhận chứ, một hai cứ hồ nháo đến tất cả đều khó xử? Chuyện đối với ngươi chỗ nào mà ?"
"Bước lên lôi đài, chính là quyết đấu công bằng, tên vô dụng tài bằng , thua nhị thúc của . Vì thế mà tiếc phái cường giả của Y Thành tới truy sát nhị thúc !" mặt Vân Lạc Phong giương lên nụ tà mị, ánh mắt lạnh lùng từ từ dừng La Phù: "nếu đổi ngươi là nhị thúc của , thì ngươi còn cảm thấy là của nhị thúc nữa ?"
Khó trách Y Thành vô sỉ như , nguyên lai là do nhà dột từ nóc. Xem Y Thành là Y Sư Hiệp Hội thì cũng gì khác , đều đồng dạng cần đến mặt mũi.
Sắc mặt La Phù dần trở nên khó coi: "cứ cho là của Y Thành , nhưng Lâm Qua cũng khấu đầu xin với ngươi , ngươi lấy ơn báo oán hả?"
Những lời , ngoại trừ La Phù, thì cũng ít với Vân Lạc Phong cô .
Lấy ơn báo oán?
Xin , giờ Vân Lạc Phong cô chỉ , kẻ thiếu cô một thì cô sẽ đòi mười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-599.html.]
"Ta cùng Y Thành, thế bất lưỡng lập!"
Lời Vân Lạc Phong tùy tiện mà khí phách, chậm rãi vang lên trong tiểu viện mát mẻ yên tĩnh.
Khuôn mặt La Phù biến thành màu đen, ông định mở miệng tiếp tục răn dạy Vân Lạc Phong, thì đúng lúc , Lâm Nhã Đình giơ tay lên, ngăn cản ông .
Lâm Nhã Đình La Phù lắc lắc đầu, đó di chuyển tầm mắt lên Vân Lạc Phong: " trong lòng cô tích tụ oán hận, cô cho , như thế nào thì cô mới chịu tha thứ cho Y Thành?"
Vân Lạc Phong cong môi : " tha thứ cho Y Thành các ngươi? Cũng là thể! Ngày nào mà Y Thành các ngươi hủy diệt, thì ngày đó sẽ tha thứ cho Y Thành các ngươi."
"Ha ha!"
La Phù giận quá hóa , ánh mắt ông còn đạm nhiên như lúc ban đầu nữa, mà trong nháy mắt lạnh lẽo như hàn băng: "Vân Lạc Phong, ngươi là con tiểu nha đầu càn rỡ nhất mà từ tới nay gặp . Ngươi cho rằng chúng một hai bám riết lấy ngươi thì mới ? Ta thừa nhận, thiên phú của ngươi đúng là cao, lòng chiêu mộ ngươi về trướng, nhưng mà, thiên tài đời chỉ một ngươi mà thôi!"
La Phù xong lời thì dừng một chút, mới tiếp: "huống hồ, thiên tài chỉ khi nào ngã xuống thì mới thể trưởng thành mà đỉnh cao! Cho nên, lão phu mong ngươi đừng c.h.ế.t quá sớm! Nhã Đình, chúng !"
Lời của La Phù rõ ràng là đang uy h.i.ế.p Vân Lạc Phong, khi , ông còn liếc Vân Lạc Phong một cái, ánh mắt bao nhiêu sắc bén thì bấy nhiêu sắc bén.
Nếu nha đầu chịu góp sức cho ông sử dụng thì ông thà tiêu diệt nó , cũng nhất quyết để cho gia nhập hàng ngũ của kẻ khác.
"Vân Lạc Phong, tính tình của sư phụ , cô đừng trách !" Lâm Nhã Đình Vân Lạc Phong, trầm mặc hết nửa ngày mới : "nếu như cô đổi ý, tùy thời đều hoan nghênh cô đến tìm !"
Trong cảm nhận của Lâm Nhã Đình, cô vẫn hy vọng Vân Lạc Phong chịu dốc lòng góp sức cho cô . Nếu như đến cuối cùng mà vẫn cách nào cho Vân Lạc Phong quy thuận, như cô cũng chỉ thể theo mệnh lệnh của sư phụ , g.i.ế.c Vân Lạc Phong!