Dựa hiểu của Vinh lão đối với dược liệu, chỉ cần liếc mắt một cái thì ông cũng trong đó bao nhiêu cây dược liệu ngàn năm .
"Tuy nhiên, trong dược liệu , dược liệu ngàn năm còn là thứ trân quý nhất!" Vinh lão than nhẹ một tiếng, tiếp tục .
Cái gì?
Dược liệu ngàn năm còn là thứ trân quý nhất? Vậy trân quý nhất là cái gì?
Mọi đều dùng ánh mắt khiếp sợ Vinh lão, chờ đợi ông cho bọn họ một đáp án.
Vinh lão hừ hừ: "trân quý nhất chính là cái gốc cây các ngươi xem thường kìa! Đây là một gốc cây bình thường, mà chính là cây bồ đề trong truyền thuyết."
"Cây bồ đề? Đó là cây gì?"
"Cây bồ đề, một khi kết trái, quả bồ đề thể cung cấp một lượng linh khí lớn cho linh sư! Một khi cây bồ đề kết quả , linh sư nếu như ăn hết quả bồ đề đó, thì dù là cảnh giới Thiên Linh Giả cũng thể đột phá một bậc!"
Lời của Vinh lão dứt, bộ đại sảnh cũng theo đó mà tĩnh lặng trở .
Thời khắc , tất cả đều cảm nhận tim của đang đập liên hồi, bọn họ dám nghĩ Vân Lạc Phong hề địa vị gì trong lòng Quỷ đế giống như lúc nãy nữa.
Nếu thật sự địa vị gì, Quỷ đế phí công phí của, tìm nhiều dược liệu quý giá như thế mà sính lễ?
Vân Tiêu chậm rãi đến mặt Vân Lạc Phong, quỳ một gối xuống đất, nắm lấy tay Vân Lạc Phong, ấn lên mu bàn tay của cô một nụ hôn.
Lúc , Vân Lạc Phong cảm giác, Vân Tiêu giống như là một kỵ sĩ của thần thoại Châu Âu, còn Vân Lạc Phong cô chính là nữ vương kỵ sĩ nguyện đặt trong lòng để bảo vệ cả đời.
Mọi thấy cảnh Vân Tiêu quỳ xuống hôn lên tay Vân Lạc Phong, thì kinh ngạc đến nỗi cái cằm sắp rớt cả xuống đất, trong lòng trào dâng cảm giác thể tưởng tượng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-673.html.]
Thực lực của Vân Lạc Phong tuy rằng mạnh, nhưng Quỷ đế so với Vân đại tiểu thư chắc chắn là còn mạnh hơn! Vậy mà bây giờ ngài đang quỳ xuống mặt Vân đại tiểu thư?
Đây.... Đây rõ ràng là hành vi từ bỏ tôn nghiêm của một nam nhân!
Chỉ vì một nữ nhân? Có đáng ?
"Trước khi quen với nàng, trong cuộc đời tồn tại bất cứ một sống c.h.ế.t nào cả!" giọng của Vân Tiêu trầm thấp mà khàn khàn, trong đôi mắt đen sâu hun hút là một mảnh chân thành tha thiết: " thời gian đó đối với mà , nữ nhân chẳng khác gì một đống xương trắng, sinh linh trong thiên hạ cũng như những con kiến mà thôi! Ngoài trừ g.i.ế.c , chẳng còn việc gì khác để !"
Xác thật, từ khi trục xuất khỏi Tiêu gia, cuộc đời của Vân Tiêu cũng chỉ còn mỗi một việc là c.h.é.m giết!
" mà, may mắn, thể gặp nàng!" Vân Tiêu nắm lấy tay Vân Lạc Phong thật chặt, : "nàng là tình yêu duy nhất, chân thành nhất của trong kiếp ! Cũng là mà dùng cả đời để bảo hộ! Ta nàng tự cố gắng tự lập, cho nên giờ ngăn cản nàng tiến về chiến đấu!"
", nếu như nàng thấy mệt mỏi, thể ôm ấp, cho nàng dựa lưng mà nghỉ ngơi, thực lực, thế lực của là để cho nàng sử dụng, cũng vì nàng mà tồn tại!" trong đôi con ngươi của Vân Tiêu, chỉ phản chiếu duy nhất ảnh của Vân Lạc Phong: "nếu như nàng ở phía , tình nguyện nam nhân lưng của nàng! Nếu nàng ở phía , lập tức vì nàng mà liều tiêu diệt tất cả kẻ địch phía !"
Cố Diệp Phi
Đây thể xem như là chuyện nhiều nhất của Vân Tiêu, chữ trong hôm nay thể còn nhiều hơn cả từ lúc sinh đến giờ mà gộp . Tuy nhiên, mỗi một câu, một chữ đều xuất phát từ tận đáy lòng của Vân Tiêu, đều là lời chân thật nhất của . Ngay cả những quan khách đang chứng kiến, cũng cảm nhận tấm lòng si mê của Vân Tiêu dành cho Vân Lạc Phong.
Nàng đối địch với thiên hạ, sẽ vì nàng mà tàn sát tất cả sinh linh trong thiên hạ dám đối địch cùng nàng!
Nàng đối địch với thần phật, sẽ vì nàng mà g.i.ế.c thần diệt phật!
Nếu nàng tự lập, tình nguyện lui phía , ở một bên yên lặng bảo hộ nàng chu cả đời!
Vân Lạc Phong rũ mắt nam nhân đang quỳ mặt , đôi mắt khẽ lay động, trong lòng như một dòng suối nước âm phủ lấy, khóe môi bất giác gợi lên một độ cong mà chính cũng .
"Phong nhi, gả cho , ?"
Ánh mắt Vân Tiêu chút mong đợi, chút khẩn trương, dường như đang lo lắng Vân Lạc Phong sẽ cự tuyệt.
Dưới sự mong đợi của Vân Tiêu, Vân Lạc Phong nhẹ nhàng hé môi, nhẹ giọng : "!"