Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - C 166
Cập nhật lúc: 2025-10-17 23:11:06
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 166: Nắm lấy một tia chuyển cơ
Thử ư? Thử như thế nào?
Lúc Điền Nhị bước khỏi Thanh Bình Quan, đầu óc vẫn còn hỗn loạn, cảm giác như đang mơ một giấc mơ trời sập!
lời của vị công tử tuấn mỹ vẫn luôn vang vọng trong đầu, việc đều dấu vết để .
Trong nhà ba em, xếp thứ hai. Từ nhỏ cha thương yêu. Hễ trong nhà chút gì ngon, đều đến lượt . Anh cả và em út lén lút ăn vụng, nhưng việc bẩn thỉu, khổ cực thì bộ đổ lên đầu .
Ngay cả chuyện cưới vợ, cũng là cuối cùng. Anh cả mười sáu tuổi vợ, em út cũng là mười bảy tuổi. kéo dài đến tận hơn hai mươi tuổi. Mãi cho đến khi tộc lão trong thôn nổi nữa, mới đến với cha , thu xếp cho xem mắt.
Người vợ Hoa Nhi là ở thôn bên cạnh nhà họ Điền, dung mạo tồi, chỉ là thanh danh cho lắm. Nàng là trưởng nữ mồ côi . nhà nông coi trọng những chuyện đó, chỉ riêng vẻ ngoài xinh của nàng khiến cho những trai đến xem mắt xếp thành hàng dài.
Điền Nhị cũng nghĩ thể chọn, nhưng Hoa Nhi chọn trúng . Lúc rước vợ về nhà, vẫn còn cảm giác như đang mơ.
Sau khi thành , nỗi khổ của từ một biến thành hai . Cha và trong nhà đều coi hai vợ chồng họ như trâu ngựa, việc bẩn thỉu mệt nhọc vĩnh viễn là của họ. Vì thế, ít đau lòng cho vợ .
Điều quan trọng nhất là khi thành , họ vẫn luôn con. Cha miệng thì làu bàu ngớt, càng sai bảo họ nhiều hơn.
Đều là con trai, sự khác biệt lớn đến ?
Trong nhà, địa vị của họ còn bằng những đứa trẻ, hệt như ở, mà là loại tiền công.
Không ruột thịt, nên mới đối xử khác biệt như ?
"Nương tử, vạn nhất thật sự con ruột của họ, chúng nên ?"
Điền nương tử hỏi : "Nhị Lang, hỏi , cho dù là ruột thịt, nếu lời phán của đại sư trở thành sự thật, sẽ thế nào?"
Điền Nhị nghiêm mặt: "Tục ngữ cũng câu em ruột thịt cũng rạch ròi tiền bạc, huống chi họ sỉ nhục em như ? Nếu là ruột thịt mà còn nhịn, thì còn là đàn ông nữa ?"
"Vậy chẳng là xong ?" Điền nương tử : "Em mong những lời đại sư đều là sự thật. Ở nhà họ Điền, chúng sống những ngày tháng gì? Làm ở, hầu còn tiền tiêu vặt, chúng cái gì? Ngay cả xem đại phu cũng dè sẻn từng đồng mới xin một chút, nhiều hơn cũng . Lẽ nào cả đời chúng cứ trâu ngựa cho họ, thấy ngày ngóc đầu lên?"
"Trước đến lời của đại sư, họ những chuyện đó , cho dù nhận con nuôi cho thì đứa trẻ đó thể một lòng với chúng ? Chàng thấy mấy đứa cháu trai của , đứa nào cũng nuông chiều như sói con. Em thà khi c.h.ế.t mục rữa , cũng khổ tâm nuôi một lũ vô ơn."
Điền Nhị ôm nàng: "Ta hiểu ."
Cứ theo lời của vị họ Tiền .
…
"Ngươi đối với khách hành hương xưa nay đều thẳng thắn kiêng dè như ?" Ngọc Trường Không nghiêng đầu hỏi Tần Lưu Tây bên cạnh.
Tần Lưu Tây : "Tự nhiên, thích thì ."
"Vậy ai cũng sẽ chỉ điểm như ?"
"Tự nhiên là , còn xem duyên phận. Ta đây, xem tướng cũng một chút. Người đàn ông tướng vô tử, góa vợ, chú định là mệnh trung con trai, còn khắc c.h.ế.t vợ. ấn đường của trống trải, nội tâm là chính trực đại nghĩa. Ta dùng Thái Tố Mạch để đoán cát hung cho , tương lai thể nhận một đứa con nuôi để thừa kế hương khói. Đứa trẻ nếu dưỡng thành, ắt sẽ là một nhân vật khí hậu, phúc ấm một phương. Mà thê tử của cũng là ẩn chứa công đức, chắc là do đây việc thiện tích lũy ." Tần Lưu Tây : "Người như , mong họ thể nắm lấy một tia chuyển cơ. Đương nhiên, thể thật sự nắm bắt , còn xem phúc đức của họ!"
Công đức?
Trong lòng Ngọc Trường Không chút kỳ quái. Là cái vầng sáng trắng nhàn nhạt như ẩn như hiện vợ ?
Hay là vầng kim quang chói mắt lưu chuyển Tần Lưu Tây?
"Công đức màu gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/c-166.html.]
Tần Lưu Tây đáp: "Người thường công đức kim quang, tự nhiên là màu vàng . nếu dày, thì sẽ là màu trắng ngà, nhạt. Còn công đức thâm hậu, cả sẽ bao bọc bởi một tầng kim quang nhu hòa. Người như thường là đại thiện nhân."
"Giống như ngươi."
"Hửm?" Tần Lưu Tây qua: "Ngươi gì?"
Ngọc Trường Không đè nén cái cảm giác kỳ quái xuống, siết chặt nắm tay: "Không gì."
Kỳ lạ, đây cũng hề thấy ánh sáng khác, bây giờ thể?
Lẽ nào là vì đôi mắt khỏi hẳn nên mới như ?
"Ngươi cũng tồi đó, còn thể để Tiền thúc bày mưu giúp họ thoát khỏi bể khổ ?" Tần Lưu Tây liếc : "Trường Không công tử đang thực hiện nguyên tắc của Ngọc thị, cứu vớt thương sinh chìm trong bể khổ ?"
Thần sắc Ngọc Trường Không lạnh : "Ngọc thị chỉ lựa chọn cái gọi là đại cục mà tiểu nghĩa. Vì đại cục thể hy sinh nhiều. Người ' Ngọc thị thì thiên hạ', chẳng qua là do thế nhân quá thổi phồng, đưa nó lên thần đàn mà thôi."
Lời , là ẩn ý đây!
"Còn về , thế nhân Trường Không công tử trí tuệ vô song, nhưng , tàn mà chí kiên, thương sinh với quan hệ gì ?" Ngọc Trường Không tự giễu: "Ta là một kẻ tàn phế, bản lĩnh lớn lao cứu ai khỏi nước sôi lửa bỏng."
Tần Lưu Tây bật : "Có một câu hợp với suy nghĩ hiện tại của ngươi."
"Hửm?"
"Ta đây tàn phế, đừng ai phiền!"
Ngọc Trường Không: "!"
Hình như, chính xác?
Trong mắt ánh lên nụ , cụp mắt xuống, : "Ta nguyện giúp họ, chẳng qua là vì thấy tình nghĩa giữa họ, mà nhớ đến cha mất. Hôm nay đến đây thắp đèn trường minh cho phụ mẫu, ở đây gặp vợ chồng họ. Giống như ngươi , là duyên phận. Ta cũng nguyện vì phụ mẫu mà tích một phần âm đức. Chỉ , họ đầu thai ?"
Tần Lưu Tây im lặng.
"Cho nên , trời cao tuy bất công, nhưng nó vẫn sẽ chừa một con đường sống, cho một tia chuyển cơ. Có thể nắm bắt , chỉ xem phúc vận của mỗi ." Tần Lưu Tây nhàn nhạt.
Ngọc Trường Không nghiêng đầu nàng một cái, phản bác.
Bởi vì nắm bắt một tia chuyển cơ thuộc về chính .
Điền Nhị ?
Thư Sách
Điền Nhị từ trong tuyệt vọng tỉnh táo . Hắn cặp cha tai tinh hại , tự giễu : "Có , cha ruột thịt của con, nguyên lai là thật. Chỉ ba mươi lạng bạc mà hai cũng cho con."
Hai vợ chồng nhà họ Điền ánh mắt lảng tránh.
Điền Đại nhảy , : "Ngươi thì còn chút tự giác ? Hai vợ chồng các ngươi đắc tội quý nhân, còn dám về nhà đòi tiền chuộc con vợ đẻ trứng của ngươi. Phỉ! Nuôi ngươi lớn từng , báo ơn thì thôi, còn định moi rỗng nhà !"
Điền Nhị yên lặng những gương mặt lạnh lùng của họ. Một lúc lâu mới nở một nụ khổ, : "Ngươi yên tâm, sẽ liên lụy các ngươi. Từ nay về , cũng còn là của nhà họ Điền nữa."
Hắn hướng về phía hai vợ chồng nhà họ Điền dập đầu ba cái, dậy, : "Ba cái dập đầu , là trả cho hai ơn dưỡng dục. Tiền thúc, chúng sẽ ký khế ước bán với ngài, tiền bán sẽ dùng để bồi thường cho các ."
Tiền thúc mặt biểu cảm, vẻ cao lãnh gật đầu: "Khế ước một khi ký, các ngươi chính là của Tiền gia , sống c.h.ế.t do chủ quyết. Các thế nào?"
Hai vợ chồng nhà họ Điền hai lời.
Ngược là Điền Đại, tròng mắt đảo một vòng, : "Bọn họ bán , tiền đưa cho Điền gia chúng . Còn về nợ của họ với các , tự nhiên là để họ công bồi thường!"