Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - C171+172
Cập nhật lúc: 2025-10-18 00:28:10
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 171: Đi nào, cùng hưởng phúc chứ!
Mộc Tích đúng là một tiểu bá vương ăn chơi trác táng, nhưng cũng chính vì xuất hiển quý, càng giới hạn nào thể vượt qua. Một khi dẫm , dù là độc nhất vô nhị cũng vô dụng, chừng còn liên lụy cả nhà .
Như cái bẫy Ngọc Trường Không giăng , rằng giang sơn đều là của nhà họ Mộc, lỡ như hồ đồ hùa theo, để kẻ tâm tâu lên , chẳng Thừa Ân Hầu phủ sẽ gán cho tội danh mưu phản ? Tin tức truyền đến tai Hoàng đế tỷ phu, dù ngài tin tưởng nhà họ, liệu trong lòng nảy sinh một mầm mống nghi kỵ?
Hạt giống ngờ vực một khi gieo, ngày ngày tưới tắm, chẳng mấy chốc sẽ nảy mầm bén rễ, vươn thành cây nhỏ, thậm chí là đại thụ chọc trời. Đến lúc đó, Thừa Ân Hầu phủ và cả Vệ Quốc Hầu phủ, nguy !
Mộc Tích quá thông minh nhưng cũng chẳng kẻ ngu dốt. Hắn hiểu rõ lợi hại nhưng cũng đến mức sợ hãi lúc . Dù tạo phản cũng cần lý do. Hoàng hậu tỷ tỷ của đến nay mới sinh một vị công chúa, tuổi cũng ngoại tứ tuần, liệu thể sinh thêm hoàng tử nữa vẫn còn là ẩn .
Hoàng hậu con trai nối dõi, ngôi vị của bà trái còn vững chắc hơn nhiều vị phi tần con. Thánh Thượng cũng sẽ quá đề phòng và nghi kỵ ngoại thích lộng quyền.
Thế nên, Ngọc Trường Không lúc vô cùng chướng mắt, gã còn trai hơn .
nhắc đến Ngọc gia, Mộc Tích từng Thừa Ân Hầu và Vệ Quốc Hầu về gia tộc với thái độ khâm phục kiêng dè, nên đành nén chút cảm xúc bất mãn.
"Nể tình ngươi khuôn mặt tuấn tú, tiểu gia so đo với Trường Không công tử nhà ngươi. Mau tránh đường, tìm ngươi." Mộc Tích hừ lạnh một tiếng.
Ngọc Trường Không thoáng vui, sa sầm mặt, đang định lên tiếng thì cánh tay Tần Lưu Tây vỗ nhẹ.
Hắn nghiêng đầu , thấy Tần Lưu Tây bước lên phía nên đành im lặng.
Mộc Tích tiến sát mặt Tần Lưu Tây, giọng đầy hứng thú: " là ngươi . Lạ thật, thấy là ngay là ngươi, nhưng khi vẽ , thậm chí tả cho họa sư mà vẫn tài nào vẽ dáng vẻ của ngươi?"
Ánh mắt Tần Lưu Tây lóe lên, cô giơ tờ giấy trong tay lên: "Vậy đây là kiệt tác của ngươi ?"
" ." Mộc Tích giật lấy tờ giấy, đắc ý : "Tiểu gia tìm ngươi mấy ngày trời mà thấy, đành nghĩ cách . Thấy , vẫn hữu dụng đó chứ? Vẽ sống động như thật!"
Sống động cái con khỉ, mắt thẩm mỹ của ngươi vấn đề ?
Tần Lưu Tây nén giận, nàng thực sự tò mò, ai thể dựa bức họa mà nhận cô chứ?
"Dựa thứ mà cũng nhận ? Ai nhận?"
Một tên hộ vệ rụt rè giơ tay: "Thuộc hạ phụ trách dán giấy ở phố Tây. Vừa ở bảng cáo thị, thuộc hạ phát tín hiệu."
Tần Lưu Tây giật lấy tờ giấy từ tay Mộc Tích, ướm thử lên mặt hỏi: "Ngươi bằng con mắt nào mà nhận đây là ? Mắt ngươi mù ?"
Thư Sách
Tên hộ vệ đáp: "Thà g.i.ế.c lầm còn hơn bỏ sót."
Nhận sai thì cứ chối bay chối biến, đó là chân lý mà bọn họ học nhiều năm theo hầu Thế tử.
Lẽ nào ngài thật sự sẽ g.i.ế.c ?
Không đời nào, cùng lắm là hành cho c.h.ế.t khiếp thôi.
ông trời mắt, nhận đúng , là lập công .
Mộc Tích hài lòng, với tên hộ vệ: "Về tìm quản gia nhà ngươi lĩnh thưởng ." Đoạn, sang Tần Lưu Tây: "Tìm ngươi khó thật đấy, thôi."
Tần Lưu Tây hỏi: "Đi? Đi ?"
"Đương nhiên là hưởng phúc cùng tiểu gia !" Mộc Tích khoanh tay, vênh váo : "Trước đây còn gì? Đi theo , ngươi sẽ ăn ngon mặc , vàng bạc đầy , sống một đời khoái hoạt, mặc sức tung hoành!"
Ngọc Trường Không: Thật quá ngông cuồng!
Hắn đang định lên tiếng bênh vực Tần Lưu Tây thì bỗng…
Hắn thấy tiếng nuốt nước bọt ừng ực từ bên cạnh, đó là một giọng đầy tiếc nuối vang lên.
"Ta cũng lắm chứ, nhưng nhà cho phép a!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/c171172.html.]
Chương 172: Khổ nỗi, gia trưởng đồng ý
Ngọc Trường Không quả thật tin tai . Hắn về phía Tần Lưu Tây, suýt nữa giữ bình tĩnh mà buột miệng hỏi: Ngươi đang nghiêm túc đấy ?
Đổi là bất cứ ai, khi những lời mang tính sỉ nhục của Mộc Tích, chắc chắn cũng thể nhịn . nàng, tỏ tiếc nuối?
Bất Cầu đại sư tính tình khó lường, điểm từng Tề Khiên qua. ngờ, nàng là một Bất Cầu như thế !
Mộc Tích thì hỏi: "Gia trưởng đồng ý? Ai? Hắn ?" Hắn chỉ Ngọc Trường Không, hỏi nàng: "Ngươi cũng là nhà họ Ngọc?"
Nếu là của Ngọc thị, thì quả thật dễ . Thanh danh của Ngọc thị chính là nhất thiên hạ, mà b.a.o n.u.ô.i một em nhà họ Ngọc, e rằng đến cả Hoàng hậu tỷ tỷ cũng chống đỡ nổi miệng lưỡi thế gian.
"Cái đó thì ." Tần Lưu Tây hừ : "Gia trưởng của , đang ở cao chằm chằm đó!"
Nàng chỉ lên trời.
Mộc Tích ngẩng đầu lên, Tần Lưu Tây. Tên chắc là ngốc chứ?
"Ở trời cao thì còn quản gì..."
"Ầm!"
"Rắc."
Một tiếng sấm bất ngờ nổ vang, tiếp theo là một tia sét trắng xóa đ.á.n.h xuống, sập một mảng tường cách họ xa. Gạch đá văng tung tóe, trong đó một viên sượt qua má Mộc Tích.
Mọi : "!"
Ủa, hôm nay trời vẫn đang quang đãng mà, sét đánh?
Mộc Tích im bất động, : "Chuyện , đây là..."
"Cậu nhóc, hiện thực cho ngươi thấy, thể năng ngông cuồng . Người nhà đang trông chừng đó!" Tần Lưu Tây lắc đầu .
Mộc Tích tức giận đến mức đẩy Song Toàn đang định tiến lên xem xét , nhảy dựng lên chỉ nàng mắng: "Ngươi cùng tiểu gia thì cứ thẳng, cần gì ở đây diễn trò giả thần giả quỷ lừa gạt tiểu gia? Có là ai !"
"Mộc Thế tử thật là oan uổng cho . Ta lòng cùng ngươi ăn ngon uống say, khổ nỗi gia trưởng đồng ý." Tần Lưu Tây khi kịp nổi giận: "À, còn về tại gia trưởng ở cao, thì là của Huyền môn mà. Đã nhập đạo, Tổ sư gia tự nhiên là đại gia trưởng của Huyền môn chúng ! Nếu thật sự dám chuyện hỗn xược phản sư môn, ngài chẳng sẽ giáng một tia sét đ.á.n.h c.h.ế.t đứa nghịch đồ ham mê phú quý hưởng lạc ?"
Mộc Tích: "!"
Đội quân "chó săn" phía cũng ngẩn một chút. Người của Huyền môn?
Mộc Tích là đầu tiên tin, : "Ngươi lừa ai chứ? Đạo trưởng đây là từng thấy qua, gì ai giống như ngươi? Chẳng giống đạo sĩ chút nào, giống một tên công tử bột thì hơn!"
"Sao nào, lẽ nào đạo môn của tuấn tú chính đạo ? Người tu đạo chúng , tu đức hạnh thì tiên phong đạo cốt, càng tu càng ! Ta cũng lừa ngươi, chính là bộ mặt của Thanh Bình Quan đó!"
Mộc Tích "a" một tiếng, vỗ đùi , chỉ nàng: "Chỉ bằng ngươi mà cũng đòi tiên phong đạo cốt ? Trước tiên cứ dán mấy sợi râu bạc , hẵng chuyện tiên!"
Tần Lưu Tây tiến lên một bước, tủm tỉm : "Không tin ? Chỉ cần mấy lá bùa bình an, pháp khí ngươi, tùy tiện gỡ một cái là thể khiến ngươi gặp xui xẻo, những ' em ' đang lăm le nhập . Muốn thử ?"
Nụ của Mộc Tích cứng khóe miệng.
Các hộ vệ bên cạnh sắc mặt biến đổi mấy , đều xông tới. Mà trong bóng tối, còn cầm lấy cung tên, nhắm thẳng Tần Lưu Tây.
Tần Lưu Tây vung tay lên, một luồng âm sát khí vô hình cuốn qua: "Ta thích khác nhắm nhé. Cảnh cáo nho nhỏ, ."
Cung thủ đang cầm cung tên sửng sốt. Đột nhiên, bàn tay cầm cung của đau nhói, như một luồng khí lạnh lẽo từ lòng bàn tay chui , đau đến mức cung cũng cầm nổi.
Sắc mặt cung thủ đại biến. Cũng nghĩ đến điều gì, thu mũi tên , trực tiếp từ trong bóng tối nhảy , chắn mặt Mộc Tích, một chân quỳ xuống mặt Tần Lưu Tây, ôm quyền xin : "Tiểu nhân mắt thấy Thái Sơn, xin đại sư thủ hạ lưu tình. Công tử nhà chỗ , cũng xin đại sư đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với ngài !"