Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1105: So thảm mà cũng giống nhau được sao?

Cập nhật lúc: 2025-12-04 02:54:35
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Công đức và tín ngưỡng đối với bình thường thể chỉ là khái niệm mơ hồ, nhưng với tu hành như Tần Lưu Tây, càng nhạy cảm hơn khi một lão yêu quái đang âm mưu dùng những thứ cho đại kế của .

Tạ gia công lao lớn ? Đó là điều thể nghi ngờ.

Sát nghiệp của Tạ gia nặng vì g·iết chóc chiến trường, nhưng công đức của họ còn lớn hơn nhiều. Bởi họ bảo vệ bách tính Đại Phong, giữ cho giang sơn yên .

Còn về tín ngưỡng, ai mà kính phục những chiến thần trung lương của Tạ gia?

Công đức và tín ngưỡng, thậm chí cả sát khí sắc bén thể trấn áp tà ma, Tạ gia đều thiếu. Nếu đoạt khí vận của Tạ gia thì còn gì bằng?

Thư Sách

Tần Lưu Tây kìm đặt vị trí của đối phương. Vừa nghĩ đến đó, nàng thầm than: Vô Lượng Thiên Tôn, đây là đang ép phi thăng đây mà!

“Đạo trưởng!” Thuận Phương gọi mấy tiếng, thấy Tần Lưu Tây phản ứng, liền cao giọng gọi.

Tần Lưu Tây hồn, ngoáy ngoáy tai: “Ta đây.”

“Ngài đang nghĩ gì ?”

Tần Lưu Tây đáp: “Chuyện đơn giản, nhất thời dám kết luận. Muốn giải quyết tận gốc cũng chuyện ngày một ngày hai. Trước mắt, sẽ dùng thuật con rối 'giấu trời qua biển' để di dời vận xui và t.ử khí lão thái quân sang vật thế .”

Hai đều ngơ ngác. Thế cũng ?

“Dùng con rối là vạn vô nhất thất ?” Thuận Phương tò mò hỏi.

Tần Lưu Tây lắc đầu: “Đây chỉ là một loại thuật Đạo gia, để con rối gánh vác thôi. nếu giải quyết nguyên nhân khiến vận khí , thuật sớm muộn cũng sẽ mất hiệu lực. Một khi mất hiệu lực, sẽ khó cứu vãn. Cho nên trị ngọn trị tận gốc.”

“Tại như ? Đang yên đang lành, xảy chuyện ? Có kẻ hại nhà Tạ gia ?” Thuận Phương lẩm bẩm: “Người bảo võ tướng sát khí nặng, g·iết nhiều nên gánh nhiều sát nghiệp. chúng g·iết giặc thì giặc g·iết chúng , bá tánh vô tội phía sẽ càng c·hết nhiều hơn. Chúng thể . cũng là võ tướng, Tạ gia t.h.ả.m đặc biệt như , c·hết nhiều đến thế?”

“Thực , Quyền gia ở Tây Bắc cũng c·hết khá nhiều đấy!” Tần Lưu Tây an ủi một câu.

Ở Tây Bắc xa xôi, Quyền Cảnh hắt một cái: “?”

Thuận Phương hừ một tiếng: “Lão thất phu Quyền gia vẫn còn sống sờ sờ đấy. Nếu lão còn sung sức, nạp thêm mấy tiểu th·iếp thì vẫn thể sinh con đẻ cái. Quan trọng nhất là lão còn một đứa cháu trai khỏe mạnh, võ nghệ cao cường. Cháu trai đó mà bản lĩnh thì sinh thêm mấy đứa chắt trai nữa, lo gì nối dõi? Còn Tạ gia chúng , chỉ còn một cây độc đinh gầy yếu, còn bé tí teo.”

Cho nên, lời an ủi chẳng tác dụng gì cả!

Tạ lão thái quân cũng cạn lời: “Thuận Phương...”

So t.h.ả.m mà cũng giống !

Tần Lưu Tây cúi đầu, khóe miệng giật giật. Tuy khí lúc nghiêm túc, nhưng nàng thật sự .

Nàng dùng ngón tay đè khóe miệng xuống, ho nhẹ một tiếng: “Hình như bây giờ lúc so xem ai t.h.ả.m hơn. Ta một suy đoán, nhưng chắc chắn, cần điều tra thêm. Nếu đúng như nghĩ, thì Tạ gia e là sẽ tuyệt tự như lời các ngươi đấy.”

Sắc mặt hai đồng loạt biến đổi.

Tạ lão thái quân hỏi: “Có liên quan đến vận mà đạo trưởng ?”

. Ta nghi ngờ kẻ đang cướp đoạt khí vận của Tạ gia.”

Khò khè.

Nghe đến đây, cổ họng Tạ lão thái quân phát tiếng thở dốc như bễ lò rèn, đôi mắt vô hồn bỗng trở nên sắc bén lạ thường.

tu đạo, bà cũng tầm quan trọng của khí vận. Có khí vận thì vạn sự hanh thông, thì gì cũng hỏng, xui xẻo đủ đường.

Mà Tạ gia...

Mấy năm nay Tạ gia c·hết quá nhiều. Bà hoang mang, liệu liên quan đến khí vận ?

Ngực Tạ lão thái quân nặng trĩu, cổ họng tanh ngọt, thở rối loạn.

Tần Lưu Tây nắm tay bà, : “Cơ thể ngài chịu cảm xúc quá mạnh .”

Tạ lão thái quân khẽ nhắm mắt, nước mắt trượt dài.

Hôm nay bà đến cúng tế ngày sinh con gái, ngờ tin con gái c·hết mang theo oán khí, nguyên nhân cái c·hết còn nhiều uẩn khúc. Chưa hết, giờ tin động trời hơn: kẻ đang cướp đoạt khí vận của Tạ gia.

Bảo bà bình tâm tĩnh khí cho ?

Leng keng.

Một tiếng chuông vang lên.

Tạ lão thái quân thất thần, hướng về phía âm thanh. Lại một tiếng chuông nữa vang lên, mang theo sức mạnh trấn an lòng , bà bỗng cảm thấy bình tĩnh .

Không , bà vẫn còn sống, nhất định sẽ lôi cổ hết lũ đầu trâu mặt ngựa ánh sáng!

thể gục ngã!

Tạ lão thái quân hít sâu hai , : “Đạo trưởng, đa tạ .”

Tần Lưu Tây thu hồi chuông Tam Thanh. Vừa lúc t.h.u.ố.c sắc xong, bà v.ú mang lên. Sau khi hầu hạ Tạ lão thái quân uống thuốc, nàng xin sinh thần bát tự của Tạ tiểu thư để bấm độn.

Vừa xem xong, mày nàng nhíu chặt .

Tạ lão thái quân thấy, nhưng Thuận Phương thì thấy rõ. Nhìn biểu cảm của nàng, trong lòng bà thót lên một cái.

A di đà phật, chỉ mặt nữ đạo trưởng thôi là bà tưởng tượng cảnh tượng . Lại chuyện gì nữa đây?

Tần Lưu Tây Tạ lão thái quân, hỏi: “Ngài thể khỏe mà vẫn cố đến cúng tế, chỉ vì hôm nay là sinh nhật Tạ tiểu thư thôi ?”

Tạ lão thái quân ngẩn : “Đêm qua mơ thấy Uyển Nhi. Nó trong sương mù dày đặc , miệng mấp máy nhưng rõ nó gì. Trong lòng bất an nên mới đến chùa Ngọc Phật, vì Địa Tạng Điện cũng thờ bài vị trường sinh và đèn trường minh của nó.”

“Thuận ma ma Tạ tiểu thư c·hết vì khó sinh.” Tần Lưu Tây chỉ tờ bát tự: “ xem bát tự của nàng , là đột t.ử (c·hết bất đắc kỳ tử).”

“Cái gì?” Tạ lão thái quân kinh hãi bật dậy, khóe miệng méo xệch run rẩy dữ dội, hướng về phía nàng hỏi: “Ngươi đột tử?”

, đột tử.”

“Không đúng, rõ ràng tiểu thư nhà khó sinh, sinh xong một đứa con trai thì mất mà.” Thuận Phương kinh hãi .

Tần Lưu Tây hỏi: “Tiểu thư khuê các xuất giá đều bồi phòng (nha , bà v.ú theo hầu). Dù tất cả đều trung thành, nhưng ít nhất cũng một hai tâm phúc chứ? Chẳng lẽ ai phát hiện điều gì bất thường?”

Lời nàng dứt, sắc mặt hai đều trở nên gượng gạo, kỳ quái.

Tạ lão thái quân vẻ mặt chua xót: “Uyển Nhi hài lòng với mối hôn sự định cho nó. Vốn chuẩn bốn gia đình bồi phòng, nó trả về hai, chỉ mang theo hai gia đình cùng. Mười năm xuất giá, nó từng về thăm nhà đẻ nào. Ta , nó hận .”

“Nếu nàng là con gái duy nhất của ngài, hài lòng hôn sự , tại ngài ép nàng gả?” Đây là điều Tần Lưu Tây hiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1105-so-tham-ma-cung-giong-nhau-duoc-sao.html.]

Tạ lão thái quân giải thích: “Chính vì là con gái duy nhất, mới nó lấy võ tướng, để chịu cảnh góa bụa như các chị dâu, chồng c·hết trận sa trường. Phạm gia là dòng dõi thư hương thanh quý, cũng ý cầu . Tạ gia chúng tuy mang danh trâm thế gia, nhưng rốt cuộc cũng xuất quân hộ thô kệch. Kết thông gia với nhà thư hương thanh quý, coi như chúng trèo cao .”

Thuận Phương thôi. Nói trèo cao cũng hẳn, Phạm gia tuy là thế gia thư hương nhưng cũng sa sút .

Tần Lưu Tây lắc đầu: “ ngài nghĩ tới ? Hôn nhân chú trọng môn đăng hộ đối. Võ tướng và văn nhân kết , nếu tiểu thư là yêu thích cầm kỳ thi họa, dịu dàng thục nữ thì thôi. nếu nàng từ nhỏ thích múa đao lộng thương, sống chung với một kẻ chỉ khoe chữ nghĩa, hai tiếng chung?”

Tạ lão thái quân biện minh: “Nó cũng học qua cầm kỳ thi họa, đến nỗi chuyện với , chỉ là học tinh thôi. Còn chuyện tập võ là bắt buộc đối với con cái nhà tướng.”

nàng ưng chồng , miễn cưỡng gả , chẳng thành đôi oán ngẫu ?”

Tạ lão thái quân nghẹn lời, lẩm bẩm: “Ta chỉ nó sống yên , cũng là sai ?”

Tần Lưu Tây thở dài: “Đôi khi, cái gọi là 'vì cho ngươi' chính là gông xiềng. Thực yên , nhất thiết gả cho nhà thư hương? Gả cho con cháu nhà huân quý ( công lao với triều đình) cũng , khi còn dễ sống chung hơn. Văn nhân thực lắm tật lắm. Phạm gia rõ thế nào, nhưng những nhà thư hương cực kỳ cổ hủ, coi trọng quy tắc. Tạ tiểu thư xuất nhà tướng, liệu chịu nổi những lễ nghi phiền phức đó ?”

Sắc mặt Tạ lão thái quân và Thuận Phương đồng loạt đổi. Họ nhớ , Phạm gia dù sa sút nhưng thái độ lúc nào cũng cao ngạo. Chỉ là Tạ gia mắc bệnh chung của võ tướng, tuy văn võ bất hòa nhưng trong xương tủy vẫn nể trọng văn nhân, nên vô hình trung tự hạ thấp .

Bà nghĩ con gái sẽ sống ở nhà chồng cả đời nên càng nhún nhường với thông gia, sợ chồng khó con gái .

kết quả đổi là đến lúc c·hết bà cũng mặt con gái cuối.

“Lúc họ báo tang, các cũng mặt Tạ tiểu thư cuối ?”

“Nó mất mùa hè nóng nực. Năm đó đại hạn, lúc tin báo tang đến nhà thì khâm liệm đóng quan tài .” Tạ lão thái quân đau đớn : “Năm đó cũng mất con trai út, trong nhà đang tang nên thể , chỉ phái lão tướng và bà v.ú tâm phúc đến. Họ chỉ thấy đứa bé do nó khó sinh đẻ .”

Tần Lưu Tây lắc đầu: “Thảo nào oán khí của nàng lớn đến thế.”

Gả chồng trong mơ hồ, c·hết trong mơ hồ. Nhà đẻ cũng mơ hồ, thậm chí còn tìm chân tướng cho cái c·hết của nàng. Đổi là ai cũng oán hận.

“Chúng nghi ngờ. ngay cả nha bồi phòng cận của Uyển Nhi cũng là khó sinh. Lý do khó sinh là vì ngày thường Uyển Nhi sống hòa hợp với Phạm gia, u uất tích tụ trong lòng.” Tạ lão thái quân chua xót : “Năm đó Tạ gia c·hết quá nhiều . Nể tình Uyển Nhi dùng mạng đổi lấy đứa con trai cho Phạm gia, chúng cũng truy cứu nhiều.”

Tần Lưu Tây ngày giờ t·ử v·ong bát tự. Ba năm . Đã ba năm mà vẫn còn oán khí, chứng tỏ nàng đầu thai. Mà nàng c·hết bất đắc kỳ tử, nếu báo thù thì Phạm gia thể nào bình yên vô sự .

“Ba năm nay Phạm gia thế nào?”

Thuận Phương hừ lạnh: “Một năm khi tiểu thư mất, bọn họ cưới vợ mới. Nghe sinh hai đứa con .”

Tần Lưu Tây nhíu mày: “Vậy e là Tạ tiểu thư đang chịu khổ .”

“Sao cơ?”

“Đã c·hết bất đắc kỳ tử, tất oán. C·hết ở Phạm gia, ít nhiều cũng sẽ oán hận Phạm gia. Thấy Phạm gia vẫn thuận lợi, chứng tỏ nàng thể tác quái.” Tần Lưu Tây : “Chỉ sợ kẻ trấn yểm th·i t·hể và linh hồn nàng , khiến nàng thể báo thù. Nếu Phạm gia thể nào yên như .”

Tay Tạ lão thái quân run lên. Ý là con gái bà những c·hết bất đắc kỳ t.ử mà c·hết linh hồn cũng hãm hại ?

Tuy đang ở chùa, Tần Lưu Tây vẫn thử chiêu hồn. đúng như dự đoán, triệu .

Thuận Phương run giọng: “Có khi nào tiểu thư vãng sinh đầu t.h.a.i ?”

Tần Lưu Tây lắc đầu: “Nếu thế thì sẽ còn oán khí.”

Sắc mặt Tạ lão thái quân càng thêm trắng bệch, hoảng loạn bất lực: “Ta đây? Ta mơ thấy nó, nó đang kêu oan với ? Đại sư, để giải oan cho nó? Dù đ·ánh đ·ổi cái mạng già , cũng đòi công đạo cho con gái .”

Bà quờ quạng, nắm chặt lấy tay Tần Lưu Tây, gần như dùng hết sức lực.

“Chân tướng chỉ thể đến Phạm gia điều tra.”

“Chúng còn qua với Phạm gia nữa.”

Tần Lưu Tây : “Chẳng nàng còn để một đứa con ? Ngài là bà ngoại, đến thăm cháu ngoại là chuyện bình thường nhất đời.”

Trong lòng Tạ lão thái quân khẽ động.

“Phạm gia ở Thuận Dương, cách Thịnh Kinh năm sáu ngày đường. Sức khỏe lão phu nhân e là chịu nổi sự vất vả của tàu xe.” Thuận Phương lo lắng.

Tạ lão thái quân kiên quyết: “Không . Dù bộ xương già tan từng mảnh, cũng . Ta xem Phạm gia rốt cuộc đang che giấu điều gì!”

“Có ở đây, sẽ để lão thái quân xảy chuyện đường . , khi , hãy về nhà ngài xem qua một chút.” Tần Lưu Tây : “Vận ngài đổi, nếu là do phong thủy trong nhà thì dễ xử lý. Còn nếu là cướp đoạt khí vận, thì đến mộ tổ xem .”

“Mộ tổ Tạ gia ở tận Bách Việt cơ.” Còn xa hơn cả Thuận Dương.

Tần Lưu Tây trấn an: “Dù vượt biển cũng , ngài yên tâm.”

Người mù thường trực giác nhạy bén hơn thường. Tạ lão thái quân cảm giác Tần Lưu Tây thiên về khả năng mộ tổ Tạ gia vấn đề. Hơn nữa, nàng vẻ quan tâm đến chuyện , thậm chí chút bức thiết.

Việc nên chậm trễ, đoàn rời khỏi chùa Ngọc Phật.

Tạ gia ở phường Bách Lý phía Đông thành, nơi tập trung của giới huân quý. Vì công lao to lớn, phủ Tạ gia chiếm diện tích cực rộng, vốn là phủ của một vị công chúa tiền triều nên vô cùng hào hoa xa xỉ.

Chỉ là, trong mắt ngoài, Tạ gia sa sút. Nam nhân trụ cột hầu như c·hết hết, giờ trong phủ chỉ già phụ nữ và trẻ em, cố thủ giữ gìn một mụn con độc đinh ốm yếu.

Tạ lão thái quân cũng chẳng bận tâm. Bà sợ ai bắt nạt Tạ gia neo . Chỉ cần ai dám động đến, bà sẵn sàng ôm bài vị Tạ gia đến náo loạn cửa cung, để xem Tạ gia hy sinh nhiều như thế, cuối cùng nhận kết cục gì.

Cho nên dù chỉ còn đàn bà con trẻ, cũng ai dám khinh thường Tạ gia. Họ sợ cây gậy đầu rồng của Tạ lão thái quân mắt.

Từ ngoài trong, Tần Lưu Tây quan sát kỹ phong thủy bố cục của Tạ gia. Mọi thứ đều , vài nhỏ nhưng đáng ngại. Điều chứng tỏ ai động tay động chân ngôi nhà .

Cho đến khi thấy những thuộc dòng chính Tạ gia hiện tại: ba cô con dâu góa bụa và đứa bé Tạ Thế An đang bế trong lòng. Tất cả đều mang theo âm khí đen đủi. Đứa bé cũng t.ử khí quấn , nhưng còn nhạt.

Lòng Tần Lưu Tây chìm xuống. Bị cướp đoạt khí vận là cái chắc !

Nghe tiếng thở dài khe khẽ của nàng, tim Tạ lão thái quân như rơi xuống vực thẳm, mắt tối sầm.

(Hết chương 1105)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...