Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1107: Ngươi vốn nên là người đã c·hết
Cập nhật lúc: 2025-12-04 02:54:37
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dưới ánh mắt của Tần Lưu Tây, Phạm lão phu nhân cảm thấy như một luồng khí lạnh thấu xương xâm nhập, cả rơi hầm băng.
“Lão phu nhân, tuyết rơi , mời Tạ lão thái quân trong ạ.” Thành ma ma thấy chủ nhân như mất hồn, vội lên tiếng nhắc nhở, lay nhẹ tay bà.
Một bông tuyết lạnh lẽo rơi xuống mặt khiến Phạm lão phu nhân rùng tỉnh . Bà gượng , bước lên đón tiếp: “Hạ nhân báo, còn dám tin, ngờ Lão thái quân đại giá quang lâm thật. Mười mấy năm gặp, thể ngài vẫn khỏe chứ? Mau trong uống .”
Đoàn bước chính sảnh Thọ Ninh viện.
Tần Lưu Tây phản ứng gì, nhưng Thuận Phương và Chu thị liếc qua cách bài trí trong phòng, ánh mắt đổi.
Tạ lão thái quân xuống. Đôi mắt đục ngầu chỉ thấy bóng dáng mờ ảo, bà hướng về phía Phạm lão phu nhân : “Từ khi Uyển Nhi xuất giá, nó qua với nhà đẻ. Ta cứ nghĩ do quy củ Phạm gia nghiêm ngặt, dù cũng là dòng dõi thư hương, văn nhân thanh cao. Ngày lễ tết thấy quà biếu, cứ tưởng nó sống cũng tệ. Nào ngờ, tin tức nhận là tin báo tang. Nó khi tuổi còn trẻ, lão thậm chí mặt cuối. Thoáng cái mười mấy năm trôi qua, thật sự là...”
Cổ họng bà nghẹn , nên lời, bàn tay nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u rồng cây gậy run rẩy.
Người Phạm gia chỉ nghĩ bà đau lòng, nhưng Tạ lão thái quân rõ, bà giận hận. Giận chính đẩy con gái hang sói, hận Phạm gia - cái nhà thư hương thanh quý giả tạo - hại c·hết con bà khi nó đầy ba mươi tuổi.
Phạm lão phu nhân thoáng chút hổ và giận dữ. Lời của Tạ lão thái quân tuy thẳng, nhưng rõ ràng là đang ám chỉ Phạm gia h·ành h·ạ con dâu đến c·hết.
bà cũng nghĩ xem, Tạ thị gả về đây những gì. Xuất tướng môn, Phạm gia thì tuân theo gia quy Phạm gia, bỏ cái thói đ.á.n.h đánh g·iết g·iết .
Chỉ là lập quy củ một chút mà chịu nổi, nhà ai dâu mà trải qua như ?
“Uyển Nhi tính tình cao ngạo, hợp với nề nếp thư hương thế gia của Phạm gia, kể cũng là phúc mỏng...”
Cộp!
Cây gậy đầu rồng của Tạ lão thái quân đập mạnh xuống sàn nhà, phát tiếng động trầm đục như đ.á.n.h thẳng tim , khiến ai nấy giật thót.
Bà chằm chằm Phạm lão phu nhân. Rõ ràng đôi mắt đục ngầu, nhưng Phạm lão phu nhân cảm thấy ánh đó sắc như dao, như thể T.ử Thần đang .
Phải , bà lão gần đất xa trời hiền lành gì. Bà từng cùng đàn ông trận g·iết địch, đôi tay đó dính đầy m.á.u tươi.
Phạm lão phu nhân toát mồ hôi lạnh, tay run rẩy tràng hạt.
“Phúc mỏng?” Tạ lão thái quân lạnh: “Nó quả thực phúc mỏng, đến ba mươi .”
Lời rít qua kẽ răng, đôi mắt vẩn đục như lồi , kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn, trông bà như ác quỷ đòi mạng.
Tim Phạm lão phu nhân đập thình thịch, nuốt nước bọt.
“Uyển Nhi nhà phúc mỏng, nhưng Phạm gia các thì phúc dày thật đấy. Ta thấy cái bình chuyển tâm lớn song li nhĩ vẽ bách điểu triều phượng quen quen, hình như trong danh sách của hồi môn của thì ?” Chu thị dậy, đến giá cổ vật, chỉ cái bình, chỉ một bức bình phong: “Còn cả bức bình phong gỗ t.ử đàn ngũ phúc bổng thọ nữa, cũng là của .”
“Bộ bàn ghế gỗ t.ử đàn cũng trong danh sách hồi môn của tiểu thư.” Thuận Phương lạnh tiếp lời: “Tiểu thư phúc mỏng c·hết sớm, nhưng phúc khí để hết ở Phạm gia. Trước sính lễ còn chẳng mấy món hồn, giờ thì phú quý phát đạt gớm nhỉ.”
Tần Lưu Tây dựa ghế, xem hai "nã pháo", ánh mắt liếc sang Phạm lão phu nhân với vẻ chán ghét.
Mụ già , độc ác tham lam.
Bị châm chọc mỉa mai công khai, Phạm lão phu nhân hổ đến đỏ bừng mặt, nóng rát.
Chưa hết, Thuận Phương một vòng quanh sảnh, phát hiện đến bảy tám món đồ hồi môn của tiểu thư trưng bày ở đây, mắt bà đỏ ngầu vì tức giận.
Bà vốn nữ t.ử tầm thường, mà là nương t.ử quân từng theo Tạ lão thái quân trận. Tính tình nóng nảy bẩm sinh, dù tuổi tác cao phần tu tâm dưỡng tính, nhưng vẫn dễ bắt nạt.
Giờ thấy đồ hồi môn của tiểu thư nhà bày la liệt trong phòng mụ già , thử hỏi còn bao nhiêu?
Tạ gia thiếu tiền. Tạ Uyển là đích nữ của Lão thái quân, khi xuất giá mang theo 128 rương của hồi môn đầy ắp. Sau khi nàng mất, nếu con cái, của hồi môn đó chắc chắn trả về Tạ gia. nàng sinh một đứa con trai, Lão thái quân thương xót đứa bé, thêm năm đó Tạ gia c·hết nhiều , bà ốm liệt giường, nên truy cứu chuyện , nghĩ rằng để cho đứa bé cũng .
giờ xem, chỉ một phòng khách bày biện bảy tám món đồ quý giá, đây rõ ràng là chiếm đoạt của hồi môn của con dâu khuất!
Thuận Phương nhịn nữa, : “Mang tiếng là thư hương thế gia, ngờ Phạm gia chuyện bỉ ổi thế , lấy của hồi môn của con dâu c·hết trang trí phòng .”
Thành ma ma giật giật thái dương. Sơ suất !
Người Tạ gia đến đột ngột, họ chỉ lo đối phó, quên mất việc thu dọn đồ đạc trong phòng, để bắt quả tang tại trận.
Phạm lão phu nhân tức đến run , cảm thấy mặt mũi lột sạch, run giọng : “Bà thông gia đến đây là để hưng sư vấn tội ? Mấy thứ là do Tạ thị lúc còn sống chuyển đến phòng , vẫn luôn...”
“Ái chà, mở miệng là Tạ thị, ngậm miệng là Tạ thị. Người mất mà còn dùng đồ hồi môn của để trang trí, đây là ' vật nhớ ' ? Thông gia lão phu nhân nhớ nhung như thế, nửa đêm về tìm bà tâm sự, báo mộng gì ?” Chu thị miệng lưỡi cũng độc địa kém, Thuận Phương kể chuyện tiểu h·ành h·ạ, bà nghẹn một bụng tức .
Thư Sách
Mặt Phạm lão phu nhân xanh mét, giật mạnh tay, ngờ đứt luôn chuỗi tràng hạt mới .
Tạ lão thái quân lúc mới lên tiếng: “Được . Của hồi môn danh sách đàng hoàng. Đường đường là thư hương thế gia, danh môn vọng tộc, chắc đến nỗi chiếm đoạt của hồi môn của con dâu nhỉ, bà thông gia?”
Phạm lão phu nhân định gì đó, Lão thái quân chặn họng: “Bà cũng đừng trách chúng thẳng. Chúng xuất võ tướng, tính tình thẳng thắn, , vòng vo tam quốc. Có gì đắc tội mong bà bỏ qua, dù c·hết là lớn nhất.”
Phạm lão phu nhân: “...”
Cục tức nghẹn ở cổ họng, nuốt trôi mà nhả .
Cái gì cũng là các bà hết , còn gì nữa?
“Lần qua Thuận Dương, cũng nhớ đến đứa con của Uyển Nhi. Dù cũng là cháu ngoại Tạ gia, mang một nửa dòng m.á.u họ Tạ. Của hồi môn của Uyển Nhi cũng là để cho nó. Đứa bé giờ chắc cũng hơn ba tuổi nhỉ? Ta bà ngoại, cũng nên gặp mặt nó một .”
Tim Phạm lão phu nhân thót , sắc mặt biến đổi liên tục. Lại đòi gặp nghiệt chủng đó ?
Thành ma ma càng thêm hoảng hốt, liếc mắt hiệu cho nha cạnh cửa.
Nha định lén lút rời thì Tần Lưu Tây dậy, : “Đi tìm đứa bé ? Đi cùng .”
Nha luống cuống, vẻ mặt hoảng loạn.
Hành động lập tức thu hút sự chú ý của . Chu thị nheo mắt: “Đường đường là thư hương thế gia mà hành động lén lút, gì mờ ám thể cho ?”
Phạm lão phu nhân nghẹn lời.
“Đứa bé ở ? Dẫn chúng xem.” Tạ lão thái quân cảm thấy gì đó , mặt lạnh như sương.
Phạm lão phu nhân vội : “Bà thông gia đừng vội, cho dẫn nó đến ngay. Bà là bà ngoại, tất nhiên là phận con cháu đến bái kiến bà.”
Tần Lưu Tây mất kiên nhẫn: “Không cần phiền phức, tự tìm.”
Dứt lời, nàng bước thẳng ngoài.
Tạ lão thái quân gọi Thuận Phương, cũng theo. Chu thị tất nhiên cũng đỡ bà cùng. Phạm gia rõ ràng quỷ, ai rảnh mà chơi trò mèo vờn chuột với họ.
Phạm lão phu nhân ngờ họ ngang ngược như , tức đến hộc máu, đập tay xuống giường, quát: “Phản ! Phản ! Các tưởng đây là Tạ gia chắc?”
Tức thì tức, nhưng thể để họ bậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1107-nguoi-von-nen-la-nguoi-da-chet.html.]
Phạm lão phu nhân vội vàng dậy, nhưng vì lên quá nhanh nên hoa mắt chóng mặt, suýt ngã. Thành ma ma vội vàng đỡ lấy.
“Mau! Mau cho báo tin Bằng Nhi trở về.” Bà c.ắ.n lưỡi, sực nhớ điều gì: “Không! Không để nó về!”
sự đời thường như ý .
Tần Lưu Tây tự tìm, Tạ lão thái quân và thực cũng chắc chắn lắm. Dù đây là đầu họ đến Phạm gia, tìm kiểu gì?
thấy Tần Lưu Tây khỏi sân, chỉ ngẩng đầu trời một cái thẳng về một hướng, trong lòng họ khỏi thót lên.
Bước ... quả quyết như rõ vị trí !
Phạm lão phu nhân và hầu đuổi theo phía , trong lòng hoảng loạn. Sao về hướng đó?
họ sống trong nhung lụa lâu, đang hoảng hốt, theo kịp tốc độ của Tạ lão thái quân và những xuất võ tướng. Càng vội càng dễ xảy chuyện, Phạm lão phu nhân kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng bệch.
Trẹo chân .
Bà đau đến toát mồ hôi lạnh, run rẩy : “Mau! Ngăn họ !”
nhóm Tần Lưu Tây dừng . Bởi vì họ thấy một đoàn . Đó là một gia đình bốn . Người đàn ông ba mươi tuổi, tay dắt một bé trai chừng ba tuổi, môi hồng răng trắng. Người phụ nữ bên cạnh xinh dịu dàng, chính là vợ kế của Phạm Hoài Bằng - Miêu thị. Bên cạnh nàng là một bà v.ú đang bế một bé gái hơn một tuổi.
Tạ lão thái quân rõ lắm, nhưng lờ mờ thấy bóng dáng, tay nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u rồng cây gậy.
Chu thị bé trai, hỏi: “Đây là con của ?”
“Phải, đó chính là đứa bé Tạ thị sinh khó năm xưa.” Phạm lão phu nhân bà v.ú cõng đến nơi, thấy con trai, đồng t.ử co rút: “Bằng Nhi, Lão thái quân đến, gặp cháu ngoại. Bảo Hoằng Nhi bái kiến bà ngoại .”
Phạm Hoài Bằng hồn, mặt tái mét Tạ lão thái quân đang vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn, khô khốc hỏi: “Nhạc mẫu đại nhân... tới đây?”
Nghe thấy giọng , Tạ lão thái quân nheo mắt . Nhờ đó, bà rõ hơn bộ dạng hiện tại của Phạm Hoài Bằng, : “Lão thể tới ? Lão đến xem, kẻ năm xưa quỳ mặt lão thề thốt sẽ che chở Uyển Nhi cả đời, rốt cuộc là loại lòng lang sói nào mà khiến con c·hết trẻ như .”
Vừa , bà bước tới hai bước. Nhân lúc để ý, bà bất ngờ vung cây gậy đầu rồng lên, giáng một cú thật mạnh vai .
Phạm gia là dòng dõi thư hương, Phạm Hoài Bằng chỉ là một thư sinh trói gà chặt, từng tập võ. Hắn vốn chột khi thấy Tạ lão thái quân, ngờ bà tay bất ngờ như , kịp phản ứng, trúng đòn đau điếng, gào lên t.h.ả.m thiết.
Người Phạm gia giật hoảng sợ, la hét thất thanh. Hai đứa trẻ sợ quá òa lên.
“Phản thật ! Tạ lão thái quân, bà dám sỉ nhục Phạm gia như thế ?” Phạm lão phu nhân rít lên.
Tạ lão thái quân giở thói vô : “Lão già cả lẩm cẩm , tay chân lóng ngóng mà. Lão rõ ràng là đến thăm đứa cháu ngoại đáng thương. Đứa bé ? Lại đây xem nào.”
Chu thị : “Nhìn chẳng giống Uyển Nhi, cũng chẳng giống cha nó, giống phụ nữ hơn...” Ánh mắt bà đột nhiên sắc lạnh: “A, bộ trang sức hồng ngọc ả , chẳng là của hồi môn của ? Sao ở đầu ngươi? Đây là do tẩu t.ử thêm của hồi môn cho nó mà!”
Bé trai lóc rúc lưng phụ nữ. Miêu thị đau lòng ôm con, đám hung hãn đối diện, ánh mắt lấp lóe hoảng loạn.
Tần Lưu Tây lên tiếng: “Không .”
Chu thị và nàng.
“Đó con của Tạ tiểu thư.” Cũng con của gã đàn ông .
Sắc mặt Phạm gia đại biến.
Tạ lão thái quân trầm mặt xuống: “Vừa các ngươi thế nào? Bảo đây là cháu ngoại . Sao hả, khinh lão già cả mắt mờ nhận , định dùng con hoang để tráo đổi huyết mạch Tạ gia ?”
Thuận Phương : “Thảo nào thế nào cũng thấy đứa bé nét gì giống tiểu thư. Mà nó trông cũng hơn ba tuổi nhỉ? Phạm gia các giỏi thật đấy, tiểu thư nhà mất cũng hơn ba năm, các lòi đứa con hơn ba tuổi. Ha hả.”
Chu thị lạnh lùng chất vấn: “Lúc báo tang Uyển Nhi khó sinh một con trai mất. Đứa bé con nó, con nó rốt cuộc đang ở ?”
Phạm Hoài Bằng toát mồ hôi lạnh, tay chân lạnh toát.
“Thực ... thực ...”
Tần Lưu Tây chằm chằm mặt Phạm Hoài Bằng, ánh mắt lạnh lẽo như băng: “Ngươi vốn dĩ nên là c·hết, nhưng ngươi vẫn còn sống.”
Đồng t.ử Phạm Hoài Bằng co rút kịch liệt, lùi hai bước.
Phạm lão phu nhân thần sắc đại biến, phát run, Tần Lưu Tây như thấy ma quỷ.
Nhóm Tạ lão thái quân thì ngạc nhiên tột độ. Người c·hết?
Tần Lưu Tây bước tới gần Phạm Hoài Bằng, lạnh nhạt hỏi: “Là ai giúp ngươi nghịch thiên sửa mệnh, cưỡng ép đoạt lấy thọ nguyên?”
Đầu óc Phạm Hoài Bằng ong ong: “Cái... cái gì?”
Tần Lưu Tây lùi hai bước, sang hướng oán khí, hỏi Chu thị: “Danh sách của hồi môn mang theo chứ? Còn hôn thư (giấy kết hôn) ?”
“Đều ở đây cả. Sao ?” Chu thị sờ tay ống tay áo.
Tần Lưu Tây thở dài: “Nàng thê t.h.ả.m hơn tưởng tượng nhiều.”
Mặt Chu thị trắng bệch.
Thấy bọn họ định về hướng từ đường, Phạm lão phu nhân cổ họng tanh ngọt, hét lớn: “Đứng ! Ngăn bọn họ ! Người , báo quan! Nói kẻ cường sấm dân trạch!”
Thuận Phương ánh mắt sắc lạnh, xoay : “Sao hả? Tưởng mỗi nhà bà chắc? Tưởng chúng đơn thương độc mã đến đây mà chuẩn gì ? Gọi hả? Ai mà chẳng gọi!”
Bà rút từ trong n.g.ự.c một ống trúc, giật nắp, vút một tiếng, tín hiệu pháo hoa nổ tung giữa trung. Làn khói báo động màu đỏ rực rỡ nổi bật bầu trời u ám.
Các , thấy khói đỏ, cầm v·ũ kh·í vây phủ!
(Hết chương 1107)