Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1108: Sát thê chứng đạo, thiên địa bất dung
Cập nhật lúc: 2025-12-04 02:54:38
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khói báo động màu đỏ bay lên trời cao, khiến mí mắt Phạm lão phu nhân giật mạnh, tim đập thình thịch như lao khỏi lồng ngực.
Này... chẳng là khói báo động dùng để truyền tin chiến trường ?
Mụ đàn bà (Thuận Phương) dám phóng khói báo động ngay trong phủ bà, điên ?
hiện tại, điều quan trọng nhất là chuyện đó, mà là lời của nữ t.ử lạnh lùng : Phạm Hoài Bằng vốn là đáng c·hết!
Một câu toạc bí mật động trời!
Da đầu Phạm lão phu nhân tê rần. Thấy Tần Lưu Tây về phía từ đường, bà lập tức quát lớn đám gia đinh: “Làm càn! Mau ngăn bọn họ !”
Đám gia đinh, phủ vệ Phạm gia ùn ùn xông lên.
Chu thị rút thanh nhuyễn kiếm (kiếm mềm) giắt bên hông , ánh mắt sắc như ưng.
Thuận Phương cũng lấy một thanh sắt to bằng ngón tay cái, bấm một cái cạch, thanh sắt bung thành một cây roi mềm gai nhọn. Bà vung roi, khí thế bức .
Tạ lão thái quân chống mạnh cây gậy đầu rồng xuống đất, lạnh lùng : “Gậy rồng ngự ban của thánh thượng ở đây, xem ai dám đụng đến !”
Tần Lưu Tây: “...”
Cảnh tượng bỗng dưng biến thành phim võ hiệp thế ?
Nàng khẽ cử động ngón tay, một luồng âm khí tỏa , quấn lấy đám gia đinh, : “Đi thôi, đừng tốn sức phí thời gian với bọn chúng, giải quyết sớm sớm.”
Việc của nàng còn nhiều lắm!
Thuận Phương : “Các , để chặn hậu.”
Tần Lưu Tây thẳng về phía : “Bọn chúng đuổi theo .”
Tạ lão thái quân bước theo, với bà, ai quan trọng bằng con gái.
Thuận Phương còn kịp phản ứng, thấy đám định xông lên bỗng bịch bịch ngã lăn đất, như quỷ kéo chân . Bà hừ một tiếng, tiếc rẻ vì mất cơ hội thử sức xem còn đ.á.n.h mấy .
Thật đáng tiếc!
Phạm lão phu nhân tức đến suýt ngất, gào lên: “Đi! Mau theo!”
Phạm Hoài Bằng cũng đầy vẻ âm u, hoảng loạn hỏi: “Mẹ, bây giờ?”
Tần Lưu Tây thế mà mệnh của .
Phạm lão phu nhân Miêu thị, trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén: “Đi mời đại sư.”
Miêu thị ánh mắt lấp lóe, cúi đầu, xoay rời .
Tần Lưu Tây đến từ đường Phạm gia. Ngẩng đầu lên, một luồng văn xương chi khí (khí vận văn chương) và một luồng oán khí đang giằng co lẫn . Nàng lạnh lùng nhướng mày.
Phạm gia đời đời thư hương, tích phúc ít. Chỉ tổ tiên họ nếu đầu thai, tức đến mức bật nắp quan tài, lao khỏi quỷ môn quan đ.á.n.h c·hết đám con cháu bất hiếu .
Rốt cuộc là tạo nghiệt lớn a!
“Đại sư, ngài đang xem gì ?” Chu thị dè dặt hỏi.
“Con cháu nham hiểm độc ác, tổ tiên bao che, cũng là tạo nghiệt, tự tổn hại công đức của . Ta đang xem thử tổ tiên Phạm gia điếc tai mù mắt .”
Lời dứt, luồng văn xương chi khí từ đường như đông cứng . Trong nháy mắt, nó luồng oán khí đè bẹp, oán khí bùng lên dữ dội.
Rầm rầm rầm.
Bên trong từ đường vang lên những tiếng động trầm đục, như thể bài vị đang rơi xuống đất.
“Vào thôi.”
Phạm lão phu nhân đuổi tới, lạnh giọng quát: “Đứng ! Đây là trọng địa từ đường Phạm gia, ngoài xông . Tạ lão thái quân, dù bà cầm vật ngự ban cũng thể tự tiện xông từ đường nhà khác. Ta bẩm báo lên ngự tiền cũng là chiếm lý.”
Tần Lưu Tây đầu : “Bà dám cáo trạng ? Cũng , để thiên hạ các chuyện nham hiểm độc ác gì. Một khi truyền ngoài, Phạm gia thư hương thế gia sẽ trở thành trò cho cả thành.”
Thân Phạm lão phu nhân run lên. Phạm Hoài Bằng bên cạnh bà ánh mắt lảng tránh.
“Nghịch thiên sửa mệnh vốn là thiên lý bất dung, huống chi ngươi dùng biện pháp nham hiểm như . Thứ trộm , chung quy cũng trả . Nhân lúc còn thở, chi bằng chọn cho cỗ quan tài .” Tần Lưu Tây Phạm Hoài Bằng thêm một câu.
Tim Phạm Hoài Bằng thắt , như một bàn tay vô hình bóp chặt, khó thở.
Hắn đỏ mắt, nắm chặt tay, Tần Lưu Tây với ánh mắt đầy sát khí.
Tần Lưu Tây nhạo. Muốn g·iết nàng? Si tâm vọng tưởng.
“Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai?” Phạm lão phu nhân trừng trừng Tần Lưu Tây.
Tần Lưu Tây bước một chân cửa từ đường, giọng lạnh lẽo vọng : “Ta là đến giải oan cho khổ chủ.”
Phạm lão phu nhân lảo đảo, cảm giác cái chân trẹo càng thêm đau nhức. Bà ngẩng đầu bầu trời u ám, mây đen như sập xuống, khiến ngạt thở.
Cửa chính từ đường mở toang. Một bà t.ử đang luống cuống tay chân nhặt những bài vị tổ tiên rơi lên.
Tần Lưu Tây định bước thì Phạm Hoài Bằng lao chắn mặt: “Trọng địa Phạm gia, phận sự miễn !”
“Ta , nhân lúc còn thở thì chọn quan tài, chuẩn áo liệm .” Tần Lưu Tây lạnh: “ xem ngươi cũng chẳng cơ hội mặc . Vì tục mệnh (kéo dài mạng sống) mà s·át t·hê chứng đạo, c·hết trăm cũng hết tội.”
Phạm Hoài Bằng khóe mắt nứt , bất ngờ rút d.a.o găm đ.â.m về phía nàng. lưỡi d.a.o chạm đến vạt áo nàng thì khựng , như ai đó giữ chặt tay, thể cử động.
Hắn kinh hoàng Tần Lưu Tây.
Bốp.
Chu thị lao tới, đá một cú văng trong từ đường, sang hỏi Tần Lưu Tây: “Ngươi cái gì? S·át t·hê chứng đạo?”
Tần Lưu Tây gật đầu.
Phạm lão phu nhân hét lên gọi tên con trai, lảo đảo chạy theo.
Có hốt hoảng chạy tới báo tin: “Bên ngoài quan binh bao vây ! Ai nấy đều hung thần ác sát, còn cả Thứ sử đại nhân cũng tới!”
Phạm lão phu nhân thực sự hoảng loạn, Tạ lão thái quân với ánh mắt hận thù như ăn tươi nuốt sống.
Đầu óc Tạ lão thái quân ong ong, chỉ còn vang vọng câu của Tần Lưu Tây: S·át t·hê chứng đạo.
Phạm Hoài Bằng... g·iết Uyển Nhi ?
Tần Lưu Tây bước từ đường với vẻ mặt lạnh lùng. Thực nàng cũng cảm thấy mệt mỏi. Những chuyện thế nàng gặp ít , những nơi nàng thấy lẽ còn nhiều hơn.
Tạ gia là võ tướng, cũng giống như Trịnh gia năm xưa, con gái nhà họ dường như đều kết cục . Khí vận gia tộc hề che chở cho họ.
Tạ gia còn t.h.ả.m hại hơn Trịnh gia, nam đinh c·hết gần hết, giờ đến khí vận cũng sắp mất. Nếu là do Hủy La , những khí vận để chuẩn cho việc thành thần ?
Mặc kệ, gì, nàng đều sẽ phá đám, chắc chắn sai!
Tần Lưu Tây lắc đầu, mở mắt , quanh từ đường một lượt.
Bên ngoài tiếng vọng . Mọi , thấy quản gia mặt tái mét dẫn hai vị quan lớn . Một là Thứ sử Dương Thời Minh, là một võ tướng họ Phương.
Hai liền hành lễ với Tạ lão thái quân . Dù bà cũng là Siêu phẩm Lão thái quân, phẩm hàm cao. Vị võ tướng họ Phương từng là thuộc hạ cũ của Tạ gia, nên càng thêm kính trọng.
Dương Thứ sử vốn chút do dự khi bao vây Phạm gia, nhưng cáo trạng Phạm gia tàn hại Tạ tiểu thư c·hết ba năm , chuyện quá hoang đường nhưng nể mặt lão Phương, ông cũng phái một tiểu đội đến, và đích tới xem xét. Dù cũng là quan phụ mẫu, oan ức thì giải quyết.
ông ngàn vạn ngờ tới, chuyện liên quan đến thần quỷ và tà thuật. Càng ngờ tới là: Phạm Hoài Bằng s·át t·hê chứng đạo?
Không chứ, thế giới điên ?
Xuất thế gia thư hương, đường đường là Cửu nhân, g·iết vợ để chứng đạo, kéo dài mạng sống?
Dương Thứ sử Phương tướng quân: Vụ mà xử lý khéo, chúng cởi mũ ô sa về quê ruộng là cái chắc.
Tần Lưu Tây về phía bàn thờ bên trái phía , bước tới cầm lấy chiếc đèn Bảo Liên bảy màu đặt bài vị. Nàng kỹ lạnh một tiếng, sang Phạm lão phu nhân: “Đèn Bảo Liên vốn là vật thánh khiết thờ Phật. Xem chiếc đèn , dù rửa sạch đến cũng giấu mùi m.á.u tanh. Đặt bài vị Tạ Uyển là để thờ hồn , là dùng nó hung thần trấn hồn?”
Thuận Phương dìu Lão thái quân bước tới: “Đây... là sát khí?”
“Được ngâm trong m.á.u thuần dương mới c·hết, vốn mang sát khí. Lại là m.á.u nam t.ử thuần dương, đó là dương sát, khéo trấn áp âm sát.” Tần Lưu Tây nhàn nhạt : “ nó trấn âm sát thì cũng tổn thương dương khí. Đèn Bảo Liên dính máu, biến thành vật hung. Máu là dương sát, để lâu ngày, nam t.ử trong nhà tất sẽ tổn hại. Ác giả ác báo, phản phệ cũng là do nhân quả gây .”
Phạm Hoài Bằng đang rạp đất, ngẩng đầu lên, khóe miệng rỉ máu.
Tần Lưu Tây tiếp: “Thánh vật dính sát khí, dù dùng ở cũng chỉ gây họa. Vậy mà nó đặt trong từ đường . Hừ! Lúc nãy thấy lão thái thái bà còn tràng hạt, nếu Phật Tổ phù hộ bà, thề sẽ bỏ đạo theo Phật ngay lập tức!”
Phật Đạo nhị môn: ?!!
Chúng vốn cùng nguồn gốc, đừng kích động thế!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1108-sat-the-chung-dao-thien-dia-bat-dung.html.]
Phạm lão phu nhân cứng đờ . Nhìn bài vị tổ tiên rơi vãi đất, bà càng cảm thấy tối tăm mặt mũi, lạnh toát sống lưng.
Tần Lưu Tây quan sát chiếc bàn thờ. Bàn thờ bằng gỗ đào dày dặn, chạm khắc tinh xảo. Bài vị ghi tên họ và sinh thần bát tự của Tạ Uyển cũng bằng gỗ đào. phía bài vị trét một lớp vôi.
Nàng đưa tay định cầm bài vị lên.
“Không...” Phạm Hoài Bằng kinh hoàng hét lên.
Tần Lưu Tây nhấc bài vị, nó như dính chặt đó. Nàng nhướng mày, xoay nhẹ một cái.
Rắc.
Mặt bàn thờ tưởng như liền khối bỗng phát tiếng động, cơ quan kích hoạt, mặt bàn tách hai bên.
Phạm gia xong đời !
Trước mắt Phạm lão phu nhân tối sầm, bà ngã nhũn đất.
Dương Thứ sử và Phương tướng quân , kinh ngạc tột độ.
Bàn thờ mở , bên trong rỗng tuếch, chỉ đặt một cái vò. Vò phong kín bằng vôi, quấn quanh bởi một sợi xích đen sì lạnh lẽo. Sợi xích trông nét tương đồng với xích câu hồn mà Tần Lưu Tây từng thấy.
Trên vò còn dán mấy lá bùa vàng.
Trừ Tần Lưu Tây, ai nấy đều cảm thấy ớn lạnh. Từ đường nhà ai đặt thứ tà môn thế ?
Dương Thứ sử vốn nghĩ Phạm gia thư hương thế gia chuyện ác độc, nhưng cái vò điềm gở , ông sai.
Phạm gia sạch sẽ!
Phạm lão phu nhân mặt xám như tro tàn, lắp bắp: “Là... chúng mời pháp sư pháp sự, nhưng cái liên quan đến Tạ thị...”
“Mụ già , đây rõ ràng là bài vị của , bà còn dám chối cãi? Trợn mắt dối !” Chu thị tát bà một cái, hung tợn quát: “Câm miệng! Chưa đến lượt bà !”
Phạm lão phu nhân b·ị đ·ánh nổ đom đóm mắt, phun một ngụm m.á.u lẫn bọt mép.
Tần Lưu Tây gỡ bùa chú xuống, lướt qua, : “Dùng vôi phong vò, xích khóa hồn khóa , dùng bùa chú diệt hồn, thêm đèn Bảo Liên trấn âm sát. Các chuẩn cũng kỹ càng thật đấy.”
Nàng bóc từng lá bùa. Mỗi bóc một lá, đều cảm nhận tiếng than cam lòng và oán khí từ trong vò truyền .
Tạ lão thái quân như linh cảm, theo bản năng bước gần, hai tay run rẩy.
Bóc hết bùa chú, Tần Lưu Tây lấy một tờ giấy vàng, vẽ một đạo phù mới, quét qua nắp vò phong kín. Lớp vôi rắc một tiếng, nứt .
“Không! Không mở! Ngươi thể!” Phạm Hoài Bằng định lao lên, Phương tướng quân đạp ngã xuống đất.
Tần Lưu Tây bắt đầu tháo xích khóa hồn, từng vòng từng vòng một. Sau đó, nàng mở nắp vò.
Gió âm thổi mạnh, tắt hết đèn nến trong từ đường. Một luồng khí lạnh thấu xương từ trong vò ùa .
Mọi rợn tóc gáy.
Thư Sách
Dương Thứ sử nấp lưng Phương tướng quân, lén kéo tay áo ông . Không sợ, lão Phương cũng là võ tướng, sát khí hộ thể!
Công cụ Phương tướng quân giật giật tay áo, giật , trừng mắt Dương Thứ sử: Thân chính sợ bóng nghiêng, ông sợ cái đ.éo gì!
Tần Lưu Tây thấy một phụ nữ nét mặt khí mặt, dáng dấp giống Tạ lão thái quân. Đây là Tạ Uyển.
Có lẽ nhốt quá lâu, nàng chút ngơ ngác, thần hồn yếu ớt sắp tan biến. Bụng nàng phình to, đứa bé căn bản sinh .
Phạm gia ghi tên đứa bé danh nghĩa của nàng, coi như con nàng.
Còn những lá bùa diệt hồn suy yếu linh hồn nàng. Nếu trấn yểm lâu thêm chút nữa, nàng sẽ biến mất, và thọ mệnh của Phạm Hoài Bằng sẽ còn gì lo lắng.
Tần Lưu Tây trong vò, thấy một ít xương trắng. Nàng mím môi, lấy hai hình nhân gỗ bọc trong bùa chú. Hai hình nhân nắm tay , tóc tết (kết phát). Hình nhân nam tỏa hồng quang, hình nhân nữ thì xám xịt. Sau lưng chúng sinh thần bát tự của từng . Trên lưng hình nhân nữ còn cắm một cây kim.
Nàng mở lá bùa . Kết tóc phu thê, thọ mệnh chia sẻ.
“Đây là cái gì?” Chu thị hoảng hốt hỏi.
Tần Lưu Tây thở dài: “Trong vò là tro cốt của Tạ Uyển. Cốt nhục nhập vò, dùng vôi phong kín, khiến hồn thể nhập luân hồi. Còn hình nhân gỗ là do bọn họ . Đã hôn thư, bái thiên địa, tức là phu thê một thể. Họ dùng tà thuật, s·át t·hê chứng đạo để tế thiên, cướp đoạt thọ nguyên của nàng, đổi vận thêm thọ, nghịch thiên sửa mệnh cho chính .”
Mọi sởn gai ốc.
Phụt.
Tạ lão thái quân chịu nổi nữa, phun một ngụm m.á.u bầm, ngã ngửa .
Thuận Phương hét lên kinh hãi, vội vàng đỡ lấy bà.
Phương tướng quân cũng hoảng sợ, chạy tới hỗ trợ, lấy đệm hương bồ cho Lão thái quân .
“Không, cần.” Tạ lão thái quân mở miệng, nước mắt trào . Bà ngơ ngác chiếc vò đen sì, đau lòng tột cùng.
Lúc Tạ Uyển như hồi hồn. Nàng quanh, thấy Phạm Hoài Bằng đất, oán khí bùng nổ, lao tới: “Là ngươi g·iết ! Ngươi thật độc ác!”
Oán khí vô khổng bất nhập (len lỏi ngóc ngách).
Phạm Hoài Bằng lạnh đau, sợ hãi kêu la t.h.ả.m thiết.
Tần Lưu Tây b.ắ.n một tia công đức Tạ Uyển, : “Thứ sử đại nhân đang ở đây. Tạ Uyển, ngươi là khổ chủ, hãy tự kêu oan .”
Tạ Uyển cảm thấy cơ thể sức lực hơn. Nàng Tần Lưu Tây một cái, nhân lúc Phạm Hoài Bằng đang hoảng loạn, vận khí thấp, nhập .
Phạm Hoài Bằng cứng đờ.
Nàng và Phạm Hoài Bằng vốn là phu thê kết tóc, pháp thuật liên kết vận mệnh hai , nên việc nàng nhập xác dễ dàng vô cùng.
Tạ Uyển mượn xác Phạm Hoài Bằng, về phía Dương Thứ sử, từ từ quỳ xuống: “Dân nữ Tạ Uyển, tố cáo phu quân và chồng g·iết , một xác hai mạng. Xin đại nhân giải oan cho !”
Dương Thứ sử lùi một bước: “!”
Lão Phương cứu !
Phạm lão phu nhân ánh mắt kinh hoàng tột độ.
“Ngươi... ngươi là ma? Thật sự là Tạ Uyển?” Dương Thứ sử lắp bắp hỏi.
Tạ Uyển dậy, : “Là .”
Nàng về phía Tạ lão thái quân, ánh mắt phức tạp: oán hận, thương xót, và cả chút tủi . Nàng chậm rãi : “Cả đời , thời gian vui vẻ nhất của là khi còn con gái ở nhà...”
Tạ Uyển xuất tướng môn, từ nhỏ thích múa đao lộng thương, khao khát lấy một chồng hùng cái thế như các trưởng, chứ một tên văn nhân trói gà chặt. nàng ép nàng gả cho văn nhân vì cho nàng, nàng chịu cảnh góa bụa sớm.
Nàng phản kháng, thậm chí lời tuyệt tình, nhưng nàng cũng nỗi đau mất chồng mất con cho cứng rắn, chịu đổi ý định.
Cuối cùng nàng cũng gả vì nỡ thầm.
Sau khi cưới, nàng sinh oán hận, gần như về nhà đẻ. Sống ở Phạm gia, nàng tuân thủ những quy tắc cổ hủ, ngột ngạt, ngày qua ngày như cái xác hồn.
Cho đến khi mang thai, cảm nhận sự sống trong bụng, trái tim nàng mới hồi sinh. nàng ngờ, trái tim sống thì mạng sống sắp mất.
Sau khi nàng mang thai, Phạm Hoài Bằng bắt đầu gặp tai nạn, bệnh tật. Trong phủ đồn đại đứa con trong bụng nàng là điềm gở. Nàng tin, dùng uy phong con nhà tướng trừng trị kẻ tung tin, đó ai dám nữa.
Nàng chỉ yên sinh con, nào ngờ cha của đứa bé âm thầm mưu đoạt mạng sống của nàng.
Ngày sinh nở, t.h.u.ố.c dưỡng t.h.a.i của nàng b·ị đ·ổi thành t.h.u.ố.c giục sinh. Nàng giường sinh, đau đớn bất lực. Khi thấy Phạm Hoài Bằng cầm thanh kiếm của nàng xuất hiện bên giường, nàng hối hận vô cùng. Hối hận vì sự bướng bỉnh của , đoạn tuyệt quan hệ với nhà đẻ, giải tán hết hầu tín, để đến lúc yếu đuối nhất ai bên cạnh giúp đỡ.
Phạm Hoài Bằng g·iết nàng, thậm chí cho đứa trẻ chào đời. Nguyên nhân là một đứa con khác với tình, sinh con nàng.
Bọn họ đốt xác con nàng thành tro, phong ấn vò. Nàng thấy một tên trọc đầu dùng xích sắt trói hồn phách nàng, ấn hình nhân gỗ. Nàng chúng từ đường là nơi văn xương khí nặng nhất, trấn yểm tro cốt và hồn phách nàng ở đó sẽ khiến nàng thể siêu sinh, thể báo thù. Cho đến khi linh hồn nàng tan biến , thọ nguyên của nàng sẽ thuộc về .
“Hắn, g·iết vợ g·iết con, thiên địa bất dung!” Tạ Uyển ngửa mặt lên trời thét dài.
Oanh.
Một tiếng sấm sét giáng xuống từ đường Phạm gia, xuyên thủng mái nhà, bổ thẳng Phạm Hoài Bằng.
(Hết chương 1108)