Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1109: Đoạn hôn phá thuật
Cập nhật lúc: 2025-12-04 02:54:39
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sấm sét giáng xuống báo !
Tần Lưu Tây nhanh tay lẹ mắt kéo hồn phách Tạ Uyển khỏi Phạm Hoài Bằng, tránh để nàng chịu tội mà tổn hại chính .
Dù , uy lực hung hãn của sấm sét vẫn khiến Tạ Uyển kinh hãi, hồn phách yếu vài phần.
Tần Lưu Tây nhịn trừng mắt tia sét. Đồ mù mắt, báo hại nàng tốn công tốn sức dưỡng hồn cho Tạ Uyển .
Sấm sét dường như run lên một chút, hung hăng giáng xuống Phạm Hoài Bằng.
Nàng sợ đấy!
“Bằng Nhi!” Phạm lão phu nhân thấy con trai b·ị đ·ánh trúng, mắt tối sầm, ngất lịm .
Thành ma ma run lẩy bẩy ôm lấy bà , dám động đậy.
Bị sét đánh, đây là thiên phạt lớn đến mức nào!
Chưa hết, sấm sét dứt, bài vị tổ tiên trong từ đường đồng loạt rơi xuống đất, nứt toác.
Văn xương khí tan biến.
Tần Lưu Tây khẽ than, đáng tiếc.
Phạm Hoài Bằng sét đ.á.n.h trúng, bốc khói đen, da tróc thịt bong. vẫn còn tỉnh, thở thoi thóp. Đó là do mệnh của Tạ Uyển vẫn còn tác dụng. cú sét đánh, vận đó cũng bắt đầu tan rã.
Thứ trộm , đều trả .
Tần Lưu Tây những luồng văn xương khí tản mát từ từ đường, một bay đến đậu Chu thị và Tạ lão thái quân.
Văn xương chi khí hộ .
Dương Thứ sử và Phương tướng quân đều ngây . Sấm sét đ.á.n.h là đánh, còn đ.á.n.h chuẩn xác Phạm Hoài Bằng. Đây chính là cái gọi là "thiên địa bất dung"?
Báo ứng , đúng là một đòn cảnh tỉnh!
Hai , vội vàng dời mắt , trong lòng thầm tự vấn xem chuyện gì trái lương tâm .
Dương Thứ sử: Thôi c·hết, tên phú thương họ Hồ biếu một rương bạc nhờ phê duyệt giấy tờ, chuyện hại cho bá tánh. Không , về xử lý ngay, hại đây mà!
Phương tướng quân: Ta thề tuyệt đối nạp tiểu th·iếp trẻ tuổi để sinh con trai nữa!
Tần Lưu Tây thấy Phạm lão phu nhân ngất xỉu, lấy kim châm châm cho bà tỉnh . Ngất thì cái gì, tỉnh táo mới thấy đau lòng chứ!
Phạm lão phu nhân từ từ tỉnh , giật về phía con trai. Thấy Phạm Hoài Bằng thê t.h.ả.m như sắp về chầu trời, bà gào lên t.h.ả.m thiết lao tới.
“Thiên tác nghiệt, do khả vi; tự tác nghiệt, bất khả hoạt (Trời gây họa còn thể tránh, tự gây họa thì thể sống). Ngươi chỉ s·át t·hê mà còn sát tử, chắc chắn sẽ đày xuống Đao Sơn địa ngục.” Tần Lưu Tây : “Ngươi tự cho là con trai nên quan tâm đến cốt nhục trong bụng nàng. thực , khi các ngươi chuyện ác , gánh chịu quả báo đoạn t.ử tuyệt tôn, phá gia diệt môn .”
Phạm lão phu nhân phắt , khóe mắt nứt .
Tần Lưu Tây chỉ chiếc đèn hoa sen, : “Ta , đèn hoa sen vốn là thánh vật Phật, dính máu, biến thành hung khí. Hung khí mang m.á.u nam t.ử thuần dương, thờ trong từ đường , đầu tiên tổn hại chính là nam tự (con trai nối dõi). Từ khi ngươi phạm tội g·iết vợ g·iết con, mệnh tuy còn, nhưng ngươi dần dần trở thành 'thiên yêm' (bất lực bẩm sinh hoặc do bệnh), đến đàn ông cũng , thì sinh con kiểu gì?”
Phạm lão phu nhân ngẩn , về phía Phạm Hoài Bằng. Yết hầu chuyển động liên hồi, hai mắt đỏ ngầu, ngón tay cào xuống sàn nhà đến bật máu, là do đau do tức.
Dương Thứ sử ngơ ngác hỏi: “Thiên yêm... là chỉ bất lực ?”
Phương tướng quân thắc mắc: “ hai đứa con mà.”
Chu thị nhạo: “Ngốc thật giả vờ đấy? Con cái thì chắc chắn là do đẻ , nhưng của đàn ông các thì... ha hả!”
Phương tướng quân trợn mắt, buột miệng: “Phạm Hoài Bằng tên tiểu t.ử , cắm sừng, rùa đen vương bát !”
Kích thích quá! Chuyến chỉ thấy thế giới thần quỷ, mà còn một vụ bê bối động trời.
“Không thể nào!” Phạm lão phu nhân hét lên.
Tần Lưu Tây : “Ta phá thuật đoạt thọ thì cũng xem tướng . Ngươi Phạm Hoài Bằng, tướng vô tử, kết cục . Ngươi coi con hoang là huyết mạch Phạm gia, còn dám ghi danh nghĩa vợ cả. Mắt mù tâm cũng mù. Ngươi bài vị tổ tiên nhà ngươi xem, cái nào còn mặt mũi vững ? Ai mà hổ vì đứa con cháu bất hiếu như ngươi?”
Phạm Hoài Bằng đầu cái giá trống . Bài vị liệt tổ liệt tông còn cái nào ở đó.
Tần Lưu Tây chán ghét : “Sinh , ngươi bất nhân bất nghĩa bất hiếu bất trung, uổng phí một kiếp . Sau khi c·hết chịu hình ở Đao Sơn địa ngục xong, ắt sẽ đày súc sinh đạo.”
Phạm Hoài Bằng run lẩy bẩy.
Người khác , nhưng trong lòng hiểu rõ. Từ khi chuyện đó, do chột mà cơ thể đổi, chuyện chăn gối lực bất tòng tâm. nghi ngờ vì Miêu thị mang thai.
Miêu thị mang thai, thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội đó phân phòng ngủ riêng.
Sau đó, càng ngày càng tệ, sợ Miêu thị phát hiện nên giấu giếm, còn giả vờ tin Phật, thanh tâm quả dục. Miêu thị dịu dàng, cũng gì.
giờ Tần Lưu Tây , hai đứa con đứa nào là của ?
Miêu thị thông cảm cho như đóa giải ngữ hoa, hóa là vì ăn no bên ngoài?
Phạm Hoài Bằng thở hổn hển, tức đến đau gan. Đột nhiên, thấy Tạ Uyển, hét lên t.h.ả.m thiết rúc lòng Phạm lão phu nhân.
Phạm lão phu nhân cũng chẳng khá hơn, thấy Tạ Uyển bao phủ hắc khí, mặt cắt còn giọt máu.
“A a a, ngươi... ngươi đừng qua đây.”
Tạ Uyển nở nụ quỷ dị: “Mẹ chồng, chẳng thường dạy con, con dâu hiểu quy củ, lễ nghĩa, hiếu kính chồng ? Người lập quy củ cho con là để dạy con con dâu . Giờ con về hầu hạ , vui?”
Nàng bay tới, đặt hai tay lên vai bà , giọng âm trầm: “Để con xoa bóp cho .”
Đôi tay lạnh băng chạm da thịt khiến Phạm lão phu nhân nổi da gà, sợ hãi đến mức tè quần. Mùi khai nồng nặc lan tỏa.
Phạm lão phu nhân cả đời coi trọng thể diện, giờ mất mặt đám đông, thẹn sợ, ngất xỉu, ngã đè lên Phạm Hoài Bằng.
Phạm Hoài Bằng vốn thê t.h.ả.m vì sét đánh, giờ đè lên, đau đớn kêu la t.h.ả.m thiết: “Ta sai , Uyển Nhi, sai ! Xin , là ma quỷ ám ảnh. Không , là Miêu thị, đều là Miêu thị xúi giục , là ả tìm ...”
Tạ Uyển bỗng thấy tẻ nhạt vô vị, ngẩn ngơ ở đó.
Dương Thứ sử và Phương tướng quân cảnh tượng thê t.h.ả.m của con Phạm gia, oán khí Tạ Uyển, trong lòng cũng sợ hãi.
Lúc thấy thì thôi, giờ tận mắt thấy quỷ, họ chỉ hận thể tự chọc mù mắt ngất cho xong.
Họ Tần Lưu Tây với ánh mắt oán trách. Tại báo để họ chuẩn tâm lý chứ?
Tuy nhiên, nỗi sợ hãi của họ là niềm mong mỏi của khác.
“Uyển Nhi.” Tạ lão thái quân run giọng gọi.
“Tiểu thư.” Thuận Phương đỏ mắt.
Chu thị bước tới, nắm lấy tay nàng. Có gì sợ, đây là cô nương nhà họ Tạ, là của bà mà.
Tạ Uyển , ánh mắt phức tạp.
Tạ lão thái quân vươn tay, lóc: “Là nương sai, là nương hại c·hết con. Con mang nương theo .”
Nếu bà già cả lẩm cẩm, tự cho là đúng, chọn gia đình như , hại c·hết con gái?
Tạ Uyển bi thương : “Đều là mệnh của con.”
Tạ lão thái quân nghẹn ngào, lắc đầu.
Bây giờ lúc ôn chuyện cũ, còn việc xong.
Tần Lưu Tây Dương Thứ sử: “Chắc đại nhân xem từ đầu đến cuối, cũng hiểu rõ chân tướng vụ t.h.ả.m án luân thường đạo lý .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1109-doan-hon-pha-thuat.html.]
Dương Thứ sử rùng , : “Phạm Hoài Bằng g·iết vợ g·iết con, chính miệng nhận tội. Bản quan nhất định sẽ xử lý công bằng.”
“Việc liên quan đến tà ma ngoại đạo, quá mức tàn độc. Còn kẻ tà tăng giúp ngươi tà thuật là ai? Vừa ngươi là do Miêu thị giới thiệu.” Tần Lưu Tây hỏi Phạm Hoài Bằng.
Phạm Hoài Bằng dám .
Tần Lưu Tây lạnh, Tạ Uyển. Tạ Uyển lập tức lao tới bóp cổ , đôi mắt đỏ ngầu: “Ngươi đáng c·hết.”
“Ưm ưm.” Phạm Hoài Bằng sợ đến mất khống chế.
Tạ Uyển oán khí bùng phát, nhớ đến cái c·hết t.h.ả.m của con , g·iết .
Tần Lưu Tây đặt tay lên vai nàng: “Hắn c·hết đáng tiếc, ngươi cần thiết vì mà g·iết , bẩn con đường luân hồi của .”
Một kẻ chắc chắn c·hết, tội gì bẩn tay .
Tạ Uyển buông tay.
Phạm Hoài Bằng ho sù sụ, dám giấu nữa: “Là đại sư Chu Vân ở chùa Lăng Dương.”
Dương Thứ sử lập tức lui ngoài, sai bắt Miêu thị và hòa thượng Chu Vân.
Chu thị hỏi Tần Lưu Tây: “Muội mất , tên coi như thành công tà thuật. Hắn thể sống tiếp mãi ?”
Phương tướng quân nghi hoặc: “Thật sự thể đoạt thọ mệnh khác để kéo dài mạng sống cho ?”
“Hắn nếu thành công thì c·hết từ lâu . Hắn vốn là kẻ đoản mệnh.” Tần Lưu Tây nhạt.
Phạm Hoài Bằng: “...”
Phạm lão phu nhân tỉnh nhưng dám mở mắt, tròng mắt chuyển động mí mắt.
Tần Lưu Tây thấy , : “Thuật thể thì cũng thể phá. Chỉ cần phá thuật , cũng sống nổi.”
Phạm Hoài Bằng kinh hoàng nàng.
Phạm lão phu nhân mở bừng mắt: “Ngươi thể...”
“Thứ trộm sớm muộn gì cũng trả, đây cũng là nhân quả.” Tần Lưu Tây lạnh lùng : “Nếu các tâm địa độc ác, con của Tạ Uyển thể chào đời, các cũng đến nỗi tuyệt tự tuyệt tôn. Một niệm sai lầm, hủy hoại cả vận mệnh.”
Đồng t.ử Phạm lão phu nhân chấn động.
Chu thị hỏi: “Phá thế nào?”
“Phu thê nhất thể, chặt đứt mối liên kết , phép thiêu hủy đoạn hôn thư (giấy ly hôn) cùng hình nhân gỗ là .” Tần Lưu Tây .
Tạ lão thái quân lập tức : “Ta sẽ tự tay . Hôn nhân đại sự do cha đặt con đấy. Ta định nghiệt duyên cho nó, sẽ tự tay cắt đứt.”
“Được.”
“Không...” Phạm Hoài Bằng mở miệng, Phương tướng quân đạp cho một cái: “Câm mồm!”
Đồ súc sinh độc ác, xứng .
Phạm lão phu nhân cũng hoảng loạn: “Không thể nào, đại sư chỉ cần chịu đựng ba năm, linh hồn nó tan hết là mà.”
Bốp.
“Mụ già khốn kiếp, ngươi còn diệt hồn của tiểu thư nhà ? Lão nương diệt ngươi !” Thuận Phương vung roi quất miệng bà , gai nhọn móc rách miệng, m.á.u chảy ròng ròng.
Phạm lão phu nhân kịp kêu lên tiếng nào, ngất nữa.
Thuận Phương định đ.á.n.h tiếp, Dương Thứ sử ho khan ngăn : “Phạm nhân còn ký tên nhận tội nữa.” Thấy Thuận Phương trừng mắt, ông vội giải thích: “Đại sư cũng , đừng bẩn tay . Dù bà cũng sống bao lâu nữa .”
Phạm Hoài Bằng chắc chắn c·hết. Hắn c·hết , mụ già sống nổi.
Phạm gia tuyệt tự tuyệt tôn, toan tính đều thành công cốc.
Thuận Phương tuy vẫn tức giận nhưng thấy Tần Lưu Tây gì nên cũng lùi sang một bên.
Tạ lão thái quân nhận lấy tờ giấy vàng Tần Lưu Tây đưa, rút trâm bạc đầu, rạch đầu ngón tay lấy máu.
“Mẹ!” Chu thị kinh hô.
Tạ Uyển cũng kinh ngạc, tiến lên hai bước dừng , ánh mắt bi thương.
Tần Lưu Tây ngăn cản. Lấy m.á.u con đoạn hôn, quả cảm và quyết tuyệt như , trời cao chứng giám?
Trong khi Tạ lão thái quân đoạn hôn thư, Tần Lưu Tây vẽ vài lá bùa, dán một lá An Hồn Phù lên Tạ Uyển. Sau đó, nàng gom mấy hình nhân gỗ , bỏ chậu hóa vàng trong từ đường.
Một lát , Tạ lão thái quân xong. Trên giấy kể rõ tội ác của Phạm Hoài Bằng, bà lấy danh nghĩa con đoạn tuyệt hôn nhân, ân đoạn nghĩa tuyệt, c·hết chung huyệt.
Tần Lưu Tây thấy tay bà run rẩy, sắc mặt xanh xao, bèn đưa cho bà một viên đan dược.
Tạ Uyển thấy huyết thư, thần sắc kích động.
Tần Lưu Tây bỏ hôn thư cũ và đoạn hôn thư mới chậu hóa vàng, một tay bắt quyết niệm chú, tay kẹp lá bùa. Khi thuật quyết thành, lá bùa tự bốc cháy, rơi trong chậu.
Phạm Hoài Bằng dựng tóc gáy, cảm nhận nỗi sợ hãi tột cùng. Hắn dồn hết sức lực lao tới: “Không!”
Oanh.
Lửa bùng lên trong chậu, cuốn theo những mảnh tro tàn bay lên trời cao, thấu đến thiên đình!
Phạm Hoài Bằng hộc hai ngụm máu, thể co giật dữ dội. Từ những vết thương da tróc thịt bong và thất khiếu của , m.á.u ngừng tuôn .
Dương Thứ sử lùi , Tần Lưu Tây với ánh mắt kinh hoàng.
Tần Lưu Tây : “Không . Ta và thù oán, hạ độc thủ? Bất kỳ tà thuật âm tà nào b·ị p·há giải, chịu thuật đều sẽ phản phệ nghiêm trọng. Hắn g·iết vợ g·iết con, đây là quả báo đáng nhận!”
Hai : “...”
Thư Sách
Chúng tin.
Dương Thứ sử hỏi: “Vậy tên lát nữa sẽ c·hết?”
“Không qua khỏi đêm nay. Đại nhân ký tên nhận tội thì nhanh lên.” Tần Lưu Tây Phạm lão phu nhân vẫn đang ngất, : “Ta là . Bà lão ngất , lòng giúp các ngươi đ.á.n.h thức bà !”
Nói , nàng lấy một viên đan d.ư.ợ.c "ăn c·hết nhưng sống dở c·hết dở mấy ngày" nhét miệng bà , châm vài huyệt vị.
Không cố ý vô tình, lúc châm kim nàng đẩy nhẹ Phạm lão phu nhân. Vì thế, khi bà mở mắt , đập mắt là t.h.ả.m trạng đẫm m.á.u của con trai .
“Bằng Nhi!” Phạm lão phu nhân hét lên kinh hoàng.
Mọi về phía " " Tần Lưu Tây, lặng lẽ dời mắt , lùi xa vài bước.
Ừm, đúng là một " " tàn nhẫn!
(Hết chương 1109)