Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1116: Lật kèo, lão tổ tàn nhẫn
Cập nhật lúc: 2025-12-04 04:26:59
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sắc mặt Tần Lưu Tây bỗng nhiên trở nên ngưng trọng khiến Tạ lão thái quân và đều hoảng hốt.
“Đại sư, gì ?”
Tần Lưu Tây mím môi, ngẩng đầu thoáng qua bức tượng Phật cưỡi Bạch Hổ trần, ánh mắt phức tạp xen lẫn chút thương hại: “Ta đó lẽ phán đoán sai .”
Mọi càng thêm khó hiểu, đầy mặt nghi hoặc.
“Hiện tại lúc giải thích. Các ngươi , nếu sẽ rơi hiểm cảnh.” Tần Lưu Tây thúc giục bọn họ rời : “Đi mau!”
“Còn đại sư thì ?” Chu thị lo lắng: “Hay là ở giúp ngài?”
“Ngươi giúp , chỉ tổ vướng chân thôi. Đi mau!”
Chu thị ngượng ngùng Tạ lão thái quân. Bà lão mím môi, dặn dò: “Vậy đại sư cẩn thận nhé.”
Bà lập tức , dẫn ngoài.
Tần Lưu Tây họ rời , chần chừ thêm nữa, lập tức ấn tay lên quan tài gỗ mun, một tay bắt quyết, dùng quan tài vật trung gian, bắt đầu triệu hồn Tạ Công Minh.
Nàng kiểm chứng suy đoán của .
Mộ thất yên tĩnh một tiếng động, chỉ tiếng chú ngữ lầm bầm vang vọng. khi nàng niệm xong, ngoại trừ một luồng gió từ thổi tới lay động ánh nến, bất kỳ động tĩnh nào khác.
Một mảng tĩnh mịch.
“Tạ Công Minh.” Tần Lưu Tây ấn mạnh quan tài, gọi thêm nữa. Sau đó nàng nhắm mắt, nín thở, như hòa một thể với gian .
Tần Lưu Tây phong bế ngũ quan, thậm chí bấm huyệt để tim ngừng đập tạm thời. Và , nàng thấy.
Một âm thanh khẽ, nhẹ, tựa như tiếng lông vũ rơi xuống đất, nhỏ đến mức khó lòng thấy.
Tần Lưu Tây mở bừng mắt, lùi hai bước, chằm chằm quan tài gỗ mun, mặt trầm như nước.
Âm thanh đó phát từ bên trong quan tài.
Nàng bỗng nghĩ đến điều gì đó, lập tức đến bức bích họa cuối cùng trong mộ thất. Đó là hình ảnh Tạ Công Minh khi về già đang quỳ lạy Phật, hai tay dâng lên cao, vẻ mặt thành kính tột độ.
Tim Tần Lưu Tây đập thình thịch như trống trận.
Đây là dâng hiến tất cả cho Phật với lòng thành kính nhất.
Chẳng lẽ lão tổ Tạ gia hiến tế chính cho vị Phật ?
Thư Sách
Nếu là như thì chuyện sáng tỏ. Mộ thất hề dấu vết thuật nào, sạch sẽ vô cùng. Đại trận Ngũ Hành Tương Sinh bên ngoài cũng chỉ là để tích tụ công đức tín ngưỡng của con cháu Tạ gia, đồng thời hấp thu sinh cơ xung quanh, đảm bảo khí vận kéo dài dứt.
Và khí vận đều chuyển qua ngôi đại mộ . Nàng vốn tưởng vật dẫn là mộ thất hoặc t·hi t·hể Tạ Công Minh yểm bùa chú, khiến khí vận b·ị đ·ánh cắp. sự thật .
Nếu nàng đoán sai, vật dẫn chính là bản Tạ Công Minh. Không cần phép gì cả, chỉ cần chính tự nguyện hiến tế, thì thể dâng trọn khí vận của cả dòng tộc Tạ thị lên hai tay.
Cho nên mới bức tranh bái Phật, cho nên trần mộ thất mới hình Phật Đà cưỡi Bạch Hổ.
Đây căn bản là Bạch Hổ cam nguyện tọa kỵ, cam nguyện thuần phục.
Tần Lưu Tây l.i.ế.m đôi môi khô khốc, cổ họng nghẹn đắng. Hồi lâu , nàng bật khan một tiếng.
Tạ gia tồn tại trăm năm. Nếu đúng như nàng dự đoán, thì Hủy La bày ván cờ từ trăm năm ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1116-lat-keo-lao-to-tan-nhan.html.]
Cú lật kèo , quả thực là một ván cờ lớn!
Đáng thương cho Tạ thị nhất tộc, căn bản sự tồn tại của họ vốn dĩ chỉ là vật hiến tế cho thần phật mà lão tổ nhà thờ phụng.
“Hảo tàn nhẫn một lão tổ, con cháu ngươi thấy ủy khuất!” Tần Lưu Tây hừ .
Trong quan tài gỗ mun dường như vang lên tiếng hít thở.
Tần Lưu Tây lặng lẽ nắm chặt Kim Cương Thước, tiếp tục : “Thảo nào lão thái quân xin keo hai để mở mộ thất ngươi đều đồng ý. Ngươi là đang chột , căn bản để con cháu ngươi những chuyện gì, sợ còn mặt mũi nào đối diện với liệt tổ liệt tông chứ gì?”
Tiếng hít thở trong quan tài lớn dần.
Tần Lưu Tây tiếp: “Không còn mặt mũi nào đối diện cũng đúng thôi. Ngươi cam tâm tình nguyện dâng hiến khí vận trăm năm của Tạ thị nhất tộc cho lão yêu quái , ai mà c.h.ử.i một câu ngu độc? cũng đúng, ngươi độc ác đến thế, cảm thấy sai ? Ngươi căn bản lòng áy náy, bởi vì ngươi chính là Độc Vương.”
“Không cho chúng đào mộ, sợ là lo lắng thấu sự tàn độc của ngươi, cản trở đại kế hiến tế của ngươi chứ gì? Đáng tiếc, sinh phản cốt. Ngươi càng cấm, càng đào, mặc kệ ngươi đồng ý . Sự thật chứng minh, đào đúng .”
Tạ Công Minh: Mẹ kiếp, lão t.ử yên trong quan tài nữa!
Rầm!
Nắp quan tài đột ngột bật tung. Một bộ xương khô cao lớn tay cầm thương đỏ lao về phía Tần Lưu Tây. Mũi thương nhắm thẳng nàng, cái miệng đầu lâu há , gầm lên: “Nhãi ranh, nạp mạng !”
Lợi hại thật, bộ xương khô chuyện.
Tần Lưu Tây hề lơ là. Bộ xương đen kịt, tỏa âm sát khí nồng nặc. Cây thương đỏ tay cũng , ẩn chứa hàng ngàn hàng vạn oan hồn, trở thành tuyệt sát thương chí âm chí tà.
Khi mũi thương đ.â.m tới, nàng dùng Kim Cương Thước đỡ đòn, miệng niệm Kim Quang Thần Chú: “Thiên địa huyền tông, vạn khí bản căn... Tụng trì vạn biến, hữu quang minh... TRỪ TÀ!”
Phù văn Kim Cương Thước hóa thành kim quang rực rỡ, chiếu sáng cả mộ thất, đ.â.m bộ xương khiến nó phát tiếng thét chói tai, vội dùng tay xương che lấy hốc mắt trống rỗng.
“Tạ Công Minh, lão tổ như ngươi đáng lẽ quỳ mặt con cháu đời đời mà lấy hồn tế thiên tạ tội.” Tần Lưu Tây vung Kim Cương Thước đ.á.n.h tiếp bộ xương: “Ngươi nhận giặc cha, xứng tổ tông!”
Bộ xương nhập hồn, phù hợp đến thế, Tạ Công Minh thì là ai?
Lão già thế mà đầu thai, cứ để hồn phách nhập xương cốt, luyện thành Âm Sát Cốt Nhân. Không cần nghĩ cũng , đây chắc chắn là ân huệ nhỏ mà Hủy La ban cho .
“Tiểu nhi cuồng vọng!” Tạ Công Minh dùng tuyệt sát thương đỡ đòn, gầm lên: “Không lão tử, lấy bọn chúng? Phụng dưỡng chủ nhân , là vinh hạnh của chúng. Đợi chủ nhân đắc đạo phi thăng, liền thể sống trường sinh, trở thành thần bộc. Hậu thế của cũng sẽ hưởng vinh hoa phú quý. Chính tên đạo sĩ thối tha nhà ngươi xen việc khác, đào mộ lão tử, chặt đứt đường thăng tiến của lão tử, ngươi đáng c·hết!”
“Phi! Nếu ngươi là lão già ác độc bất nhân thế , những đứa trẻ đáng thương nhà họ Tạ lúc đầu t.h.a.i chắc chắn sẽ hối lộ Diêm Vương thật nhiều tiền để tránh xa ngươi , cho ngươi tuyệt tự tuyệt tôn mới đúng.” Tần Lưu Tây lạnh: “Nhìn cái thứ hại con hại cháu như ngươi kìa, mang tiếng chiến thần một thời, chỉ to xác mà não. Rõ ràng là thợ giày thối tha mà cứ tưởng là Gia Cát Lượng, dâng hiến khí vận trăm năm? Ngươi ngờ coi Tạ gia là kho lương, còn ngươi chỉ là con ch.ó ngốc giữ cửa thôi.”
Tạ Công Minh tức đến mức xương cốt kêu răng rắc, âm sát khí ngừng tỏa , khiến mộ thất lạnh thấu xương, thậm chí lan cả ngoài đường hầm. Hắn lao tấn công Tần Lưu Tây: “Ngươi tìm c·hết!”
“Khổ qua mãi mãi là khổ, cũng giống như ngươi, mãi mãi là con cá mặn, lật mà đòi sống trường sinh? Nằm mơ !” Tần Lưu Tây lùi mà tiến, ném chuỗi Thiên Châu trói chặt lấy : “Phong Đô Đại Đế trấn vạn tà, quỷ yêu táng đảm, tinh quái vong hình. C·hết cho !”
(Hết chương 1116)