Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1120: Thành Hoàng gia: Ta chỉ điểm (dạy hư) ngươi vài câu
Cập nhật lúc: 2025-12-04 05:50:10
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngụy Tà mắt chữ O mồm chữ A. Sao dễ dàng tin lời dụ dỗ của tên lừa đảo Tần Lưu Tây chứ? Làm thần quan cho Thành Hoàng gia, còn là Đầu Trâu Mặt Ngựa? Bắt đội cái lốt hung thần ác sát đó ư? Không đời nào!
Hắn Ngụy Tà đến c·hết vẫn là thiếu niên tuấn tú cài hoa!
“Ngươi cài hoa thì cứ cài lên đầu trâu, ai cấm .” Tần Lưu Tây .
Ngụy Tà trừng mắt nàng.
Tần Lưu Tây vỗ vai , an ủi: “Được , việc cho Thành Hoàng, dù gì cũng là thần quan. Có chút thần quang che chở linh đài, còn hơn vạn so với khổ tu.”
“Trước ngươi còn bảo tu Quỷ Đạo, giờ đổi ý? Làm Quỷ Tu cũng gì .”
Tần Lưu Tây : “Ta vốn định, ngươi luân hồi thì nhập Quỷ Đạo tu hành, vẫn hơn là vất vưởng nhân gian. lang thang lâu , hoặc là mất trí nhớ, từ từ tan biến, hoặc là trở thành đồ bổ cho ác quỷ khác, hoặc chính biến thành ác quỷ. Chẳng con đường nào cả. Nhập Quỷ Đạo tu hành tuy kiểm soát bản , nhưng Ngụy Tà , lựa chọn hơn, tại chọn? Thành Hoàng phong quan, tự thần quang, kiếm một thần vị, chẳng hơn quỷ ?”
Ngụy Tà lầm bầm: “Trước đây Hắc Vô Thường cũng định thu nhận biên chế mà.”
Được âm tào địa phủ thu nhận, cũng là âm sai danh chính ngôn thuận, cần thi tuyển.
Thư Sách
Tần Lưu Tây : “Cái ngươi hiểu . Âm sai biên chế địa phủ nhiều vô kể, cạnh tranh khốc liệt lắm, bằng tiểu đầu mục trướng Thành Hoàng. Quan trọng nhất là, thần quan hầu hạ bên cạnh Thành Hoàng gia, ngươi cũng hưởng sái hương khói tín ngưỡng của bá tánh. Chứ âm sai địa phủ, ai cúng hương khói cho ngươi?”
Ngụy Tà hừ một tiếng: “Ngươi cứ giỏi lừa .”
“Ta sẽ hại ngươi .”
Ngụy Tà im lặng nàng hồi lâu, trong lòng chút nghẹn ngào, thở dài một : “Ta ngươi.”
Từ đó, chân tượng Thành Hoàng gia thêm một bức tượng Đầu Trâu, cùng hưởng hương khói cúng dường.
Ngụy Tà phong quan nhậm chức ngay. Thành Hoàng gia sai bắt một ác nhân ở Nam huyện, kẻ g·iết ăn thịt con, lôi xuống Diêm Vương điện chịu xét xử.
Ngụy Tà nén đau thương, biến ảo thành hình dạng Đầu Trâu xí mù mắt, tay cầm xoa sắt, cố vẻ hung dữ uy nghiêm, hùng hổ xuất phát.
Thấy , Thành Hoàng gia mới sang Tần Lưu Tây: “Nha đầu nhà ngươi rốt cuộc ý đồ gì? Sao đưa tên đến chỗ ?”
“Đi theo ngài tiền đồ mà.”
Thành Hoàng gia hừ một tiếng: “Giả bộ. Ta thấy ngươi đang trải đường lui cho thì .”
Tần Lưu Tây nhàn nhạt : “Làm Thành Hoàng lão gia, ngài lòng tin bản chứ. Tin rằng thể lớn mạnh, tạo nên huy hoàng. Như thế thuộc hạ trướng ngài cũng thơm lây.”
Thành Hoàng gia nàng, nghi hoặc: “Ngươi sắp gây chuyện lớn tày trời gì ?”
Nhìn cách hành xử , giống như đang sắp xếp hậu sự , đem những coi trọng đặt vị trí an để che chở.
Phỉ phui cái mồm! Không may mắn! Hôm nay miệng lão t.ử khai quang!
Tần Lưu Tây hỏi ngược : “Ngài là Thành Hoàng gia, dù chỉ là tiểu thần cai quản một phương, nhưng cũng là thần. Thần nhãn thông thiên, ngài thể lai lịch của ?”
“Hả?”
Tần Lưu Tây rũ mắt: “Ta từng thấy trong Tâm Ma trận một biển lửa vô tận, vô sinh linh c·hết trong đó. Ở đó, là của . Ngài , đó là ký ức kiếp của , là điềm báo tương lai? Biển lửa đó, do gây ?”
Nếu là , nàng hại c·hết bao nhiêu sinh linh, so với Hủy La thì khác gì ?
Thành Hoàng gia suy nghĩ một chút : “Nếu là ký ức kiếp , thì nó xảy , thể đổi, chỉ thể chuộc tội. Nếu là điềm báo tương lai, thì càng cần quá để tâm. Dù nó đến, thậm chí còn cho ngươi cơ hội xoay chuyển, tội gì phiền não vì nó? Lo bò trắng răng, tuyệt đối nên.”
Tần Lưu Tây trầm tư một lát, vái chào ông: “Đã thụ giáo.”
Thành Hoàng gia : “Ta thấy tâm tư ngươi còn nặng nề hơn . Có bổn Thành Hoàng chỉ điểm cho vài câu ?”
“Xin phiền ngài.”
“Tôn sùng bản tâm, thuận thế mà . Trong lòng gì khó chịu cứ xông lên mà , ngàn vạn đừng kìm nén, nếu đạo tâm bất , cản trở tu hành.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1120-thanh-hoang-gia-ta-chi-diem-day-hu-nguoi-vai-cau.html.]
Tuổi còn trẻ mà tâm tư quá nặng nề chuyện . Chi bằng cứ sống đúng với cái tuổi ngông cuồng , vui thì đ.á.n.h một trận cho hả giận .
Tần Lưu Tây: “...”
“Tóm , ngươi đừng học cái thói của nhà Phật, động một tí là 'chúng sinh bình đẳng', ' sát sinh', ' địa ngục thì ai địa ngục'. Ngươi nhớ kỹ cho , tư tưởng cốt lõi của Đạo gia chính là: C·hết đạo hữu bần đạo c·hết!” Thành Hoàng gia tận tình dạy bảo: “Đạo gia một đạo, một bóng , đạo là Sát đạo. Cho nên nha, khó chịu thì cứ tới bến !”
Tần Lưu Tây ấn khóe miệng đang giật giật, : “Ngài đường đường là Thành Hoàng gia, chuyện như lưu manh thế?”
Thành Hoàng gia trừng mắt: “Bổn Thành Hoàng thấy hợp ý với ngươi mới dạy, chứ khác, đừng là dạy, thỉnh thần giáng còn khó hơn lên trời. Ngươi cứ trộm .”
Tần Lưu Tây nhếch môi: “Vậy thật là vinh hạnh cho .”
“Chứ nữa.” Thành Hoàng gia đắc ý dương dương tự đắc: “Tâm tư quá nặng dễ che mờ tâm nhãn, đạo tâm cản trở thì tu hành khó tiến bộ. Cho nên ngươi thả lỏng.”
Thay vì khổ , chi bằng khổ khác.
Tần Lưu Tây tiến lên: “Được, dựa ngài hưởng sái chút.”
Nàng xuống cạnh chân tượng thần, cọ cọ đầu, nhắm mắt , thở dài một .
Nàng mệt mỏi quá!
Thành Hoàng gia đen mặt. Đây là đà lấn tới!
Định mắng một tiếng to gan, nhưng vẻ mặt mệt mỏi của nàng, ông ghét bỏ chọc nhẹ má nàng, khẽ thở dài. Trong ánh mắt ông thoáng hiện lên sự thương xót mà chính ông cũng nhận .
Tần Lưu Tây ngủ một giấc liền hai ngày.
Khi tỉnh là do con hồ ly c·hết tiệt Phong Tu cầu cứu đ.á.n.h thức.
Phải công nhận, ngủ bên cạnh Thành Hoàng gia, hương khói che chở, đắm trong thần khí, giấc ngủ thoải mái hơn hẳn hai ngày bế quan của nàng.
Tần Lưu Tây híp mắt với Thành Hoàng gia: “Lần đến ngài chỉ điểm.”
Thành Hoàng gia đen mặt: “Thôi khỏi !”
Ngươi đến cướp hương khói của thì ! Lúc ngươi ngủ, bao nhiêu tín ngưỡng lực đều ngươi hút hết. Đổi là khác, sớm đ.á.n.h cho rớt xuống địa ngục .
“Phải đến chứ, là thích trưởng bối dạy bảo nhất mà. Ta đây!” Tần Lưu Tây chắp tay chào, bước âm lộ.
Vừa trở về, Ngụy Đầu Trâu thấy nàng liền uất ức. Con nha đầu c·hết tiệt , vứt ở đây mặc kệ, thật tàn nhẫn.
“Đầu Trâu.” Thành Hoàng gia cao cao tại thượng xuống .
Ngụy Tà vội vàng đáp lời: “Tiểu nhân đây, Thành Hoàng gia gì chỉ bảo?”
Thành Hoàng gia : “Làm việc cho , đừng phụ công nàng trải đường hoa cho ngươi.”
Ngụy Tà sững sờ, quỳ xuống: “Vâng.”
(Hết chương 1120)