Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1125: Điềm lành không linh, điềm gở linh nghiệm
Cập nhật lúc: 2025-12-05 01:04:25
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Lưu Tây trở về, vui mừng nhất ai khác chính là đại quản gia Thanh Viễn. Đôi mắt ông sáng rực lên như sói đói thấy thịt.
Thật sự là từ khi thiên tai bắt đầu, Thanh Bình Quan liên tục phát cháo cứu tế, ngân khố cạn kiệt, nghèo rớt mồng tơi. Nhất là hiện tại giá gạo thóc ngày càng tăng, bọn họ giảm xuống hai ngày phát cháo một , mà cháo cũng loãng đến mức thấy đáy bát, cũng sắp duy trì nổi nữa.
Bây giờ Tần Lưu Tây trở về, chẳng khác nào ông thấy cái túi tiền di động.
“Thiếu quan chủ (Đằng Chiêu) ngoài kiếm tiền , ngài mà về, chúng chắc cũng húp cháo loãng cầm mất.” Thanh Viễn than thở.
Tần Lưu Tây đưa một xấp ngân phiếu qua, hỏi: “Huyền Nhất ?”
“Tiểu thư nhà Tri phủ An Nam phủ vẻ như trúng tà, mời nó đến xem.” Thanh Viễn : “ cũng mấy ngày mà thấy về.”
“Nó một ?”
Thanh Viễn lắc đầu: “Tiểu Nhân Sâm Tinh cùng.”
Tần Lưu Tây xong mày nhíu chặt. Nghĩ đến tính tình và tuổi tác của hai đứa nhỏ, nàng lập tức bấm một quẻ. Ngón tay bấm độn, giữa mày nàng nhăn đến mức thể kẹp c·hết con muỗi.
Tim Thanh Viễn thót lên: “Có chuyện gì ?”
“Thượng quẻ Đoài, Đoài là Trạch (đầm lầy); hạ quẻ Khảm, Khảm là Thủy (nước). Nước thấm đáy trạch, trạch trung khô cạn. Đây là quẻ Khốn ( vây hãm). Bọn chúng nhốt .” Lại còn tiểu nhân hãm hại.
“Hả?” Thanh Viễn nhảy dựng lên: “Ở ? Ai ? Ai to gan như !”
Dám giam lỏng Thiếu quan chủ Thanh Bình Quan, chê Thọ Tinh Công thắt cổ đủ c·hết ?
“Không , chỉ cần giữ vững chính đạo, tìm niềm vui trong gian khổ, ắt sẽ thoát khỏi vòng vây. Chỉ e là An Nam phủ bên xảy vấn đề lớn .” Tần Lưu Tây dặn dò: “Mấy ngày nay chú ý xem đám dân chạy nạn chân núi gì bất thường . Phía Nam lũ lụt, sợ sinh ôn dịch. Nếu mang bệnh chạy tới thì phiền phức to, tuyệt đối để họ xông quan.”
Thanh Viễn hai chữ "ôn dịch" liền tái mặt. Dịch bệnh lây lan, sẽ c·hết bao nhiêu . Ông lo lắng: “Hiện giờ giá lương thực bên ngoài tăng vọt, d.ư.ợ.c liệu càng khan hiếm. Chúng phát cháo cũng nấu nổi cháo đặc, t.h.u.ố.c men e là khó lòng bố thí.”
Tần Lưu Tây trấn an: “Chưa đến mức đó, đừng vội. Ta sẽ An Nam phủ thám thính tình hình chuẩn . Dược liệu cũng cần gấp, kho của Trường Sinh Điện vẫn còn. Dù hết, chúng cũng cố gắng hết sức, cần áy náy.”
Thanh Viễn đương nhiên việc thiện lượng sức , nhưng nếu thực sự là loạn thế, Thanh Bình Quan e rằng cũng khó lòng bảo .
Hiện tại đám dân chạy nạn còn kiêng kị thần linh, thêm Thanh Bình Quan luôn hành thiện, tiếng thơm đồn xa nên dám càn. nếu đến mức sống nổi nữa thì ?
Đói quá hóa liều, ai còn quan tâm thần linh báo ứng, sống sót !
Thanh Viễn nỗi lo âu của . Tần Lưu Tây lạnh: “Kẻ nào dám càn thì cũng xem bản lĩnh .”
Lời dứt, từ phía khách viện bỗng truyền đến một tiếng hét thất thanh, im bặt.
Tần Lưu Tây sang: “Có khách nữ ở ?”
Thanh Viễn vội đáp: “Hôm hai con đến dâng hương xin ngủ .”
“E là xảy chuyện , qua xem thử.”
Hai vội vã về phía khách viện.
Vừa đến nơi, một phụ nữ lao khỏi phòng. Nhìn thấy Tần Lưu Tây và Thanh Viễn, bà rõ ràng hoảng loạn, vội đóng cửa .
“Vị cư sĩ , xảy chuyện gì ?” Thanh Viễn mỉm hỏi thăm.
Người phụ nữ ấp úng: “Không... gì, chỉ là thấy một con chuột chạy qua nên giật thôi.”
Tần Lưu Tây nheo mắt, bước nhanh tới, bất ngờ nắm lấy cổ tay phụ nữ bắt mạch.
Bà kinh hãi giãy giụa: “Ngươi cái gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1125-diem-lanh-khong-linh-diem-go-linh-nghiem.html.]
Tần Lưu Tây giữ c.h.ặ.t t.a.y bà , thấy mạch đập nhanh và loạn, tim đập thình thịch. Lại thấy vết cào xước mu bàn tay, nhiệt cao, hạch cổ sưng to, sắc mặt nàng sa sầm như sương giá.
“Thanh Viễn, lập tức pha nước giấm rưới khắp viện , cấm . Ngoài sai đạo đồng đóng cổng núi, tiếp khách hành hương nữa.”
Thanh Viễn ngơ ngác. Đây là biện pháp khử trùng phòng dịch mà.
Ông trừng mắt phụ nữ: “Ngươi bệnh?”
Người phụ nữ sợ hãi lắc đầu: “Không, .”
“Đừng nhảm, mau .” Tần Lưu Tây trừng mắt giục Thanh Viễn. Ông vội vàng chạy sắp xếp.
Tần Lưu Tây lấy từ túi Càn Khôn một lá d.ư.ợ.c phù đốt lên, dùng khăn vải che mũi miệng, kéo phụ nữ trong phòng.
Trong phòng, một cô gái dáng gầy yếu ngã gục đất, mặt đầy vết cào cấu, m.á.u thịt be bét. Cổ cô gái cũng sưng to hạch bạch huyết, hai má đỏ ửng bất thường, rõ ràng là đang phát bệnh.
Tần Lưu Tây bước tới kiểm tra cô gái đang hôn mê, chằm chằm phụ nữ ánh mắt lảng tránh : “Các ngươi từ đến? Nơi đó đang dịch bệnh ?”
Người phụ nữ quỳ sụp xuống, dập đầu lia lịa: “Đại sư, xin hãy thương xót, đừng đuổi chúng ngoài, nếu chúng chỉ đường c·hết...”
“Câm miệng! Mau , các ngươi từ đến?” Tần Lưu Tây lạnh giọng quát: “Ta là đạo sĩ chứ hòa thượng sát sinh. Các ngươi rõ ràng nhiễm dịch bệnh. Để tránh lây lan cho vô tội, thể tự tay g·iết các ngươi mà ai dám gì , ngươi tin ?”
Thời buổi , đến dịch bệnh ai cũng biến sắc. Một khi bùng phát dịch lớn, nơi phát bệnh sẽ phong tỏa ngay lập tức, nội bất xuất ngoại bất nhập, thà g·iết lầm còn hơn bỏ sót.
Người phụ nữ khí thế của nàng dọa sợ, co rúm , khai thật: “Chúng chạy từ thôn Lý gia ở An Nam phủ. Trong thôn nhặt chuột đồng về ăn, đó lượt đổ bệnh. Sau thôn phong tỏa, là dịch hạch. Con gái đính hôn với một nha vệ, lén thả chúng . Lúc chúng phát bệnh, ngoài con bé mới bắt đầu sốt...”
“Chưa bệnh mà thế ?” Tần Lưu Tây chỉ cô gái gào lên: “Dịch hạch lây lan nhanh và nguy hiểm nhất. Các ngươi suốt dọc đường, tiếp xúc với bao nhiêu . Các ngươi đang tạo nghiệp đấy!”
là điềm lành linh, điềm gở linh nghiệm. Vừa mới với Thanh Viễn An Nam phủ vấn đề, giờ rắc rối lớn tìm đến tận cửa.
Thư Sách
Tần Lưu Tây nhớ quẻ bói lúc nãy, hỏi: “Thôn Lý gia phái đại phu đến ?”
“Có, .” Người phụ nữ đáp: “ họ cũng .”
“Ngươi thấy hai đạo sĩ trẻ tuổi ?”
Người phụ nữ chột gật đầu: “Lúc chúng chạy thì thấy hai tiểu đạo trưởng thôn. Con rể tương lai của bảo đó là đạo trưởng của Thanh Bình Quan đến giúp trị dịch. Nghe danh Thanh Bình Quan nổi tiếng nên chúng mới tìm đến đây.”
Thật sự nhốt ở đó .
Tần Lưu Tây tức giận g·iết . Nếu hai đứa nhỏ tự nguyện thì còn đỡ, chứ nếu b·ị t·ên Tri phủ An Nam cố ý đẩy chỗ c·hết thì cứ liệu hồn với bà!
“Đạo... đạo trưởng, là...”
“Phải, ngươi lây . Nếu chữa khỏi thì chờ c·hết !” Tần Lưu Tây tức giận buông lời độc địa.
Người phụ nữ hét lên t.h.ả.m thiết, ngã nhũn đất. Cuối cùng vẫn thoát cái c·hết ?
(Hết chương 1125)