Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1128: Tin thì tin, không tin thì cút!
Cập nhật lúc: 2025-12-05 01:04:28
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thuốc, Tần Lưu Tây chắc chắn , nhưng đúng bệnh thì còn thử nghiệm. Giống như với cô nương họ Lý, đơn t.h.u.ố.c ban đầu hiệu quả. Quan trọng hơn, dịch hạch kèm theo nhiễm trùng m.á.u phát tác nhanh và dữ dội, t.h.u.ố.c kịp ngấm thì còn.
Tần Lưu Tây hiện đang dùng Lý thị thử thuốc, đổi sang một đơn t.h.u.ố.c khác để xem hiệu quả. Sau khi quan sát triệu chứng của những c·hết chân núi, nàng âm thầm suy tính sẽ kê một liều t.h.u.ố.c mạnh hơn cho Lý thị.
Về phần áy náy ư? Không đời nào. Đây đều là do bọn họ tự tạo nghiệp. Giờ thử thuốc, giúp nàng sớm tìm phương t.h.u.ố.c hiệu quả nhất, coi như lập công chuộc tội.
Việc họ cần bây giờ là chạy đua với thời gian, dùng t.h.u.ố.c mạnh để trị bệnh gấp, giành giật mạng sống từ tay Diêm Vương.
Đặc biệt là khi Vương Chính Lý gia thôn đang chuẩn thiêu rụi, việc tìm t.h.u.ố.c càng thể chậm trễ.
Vương Chính xong kế hoạch của nàng, hỏi: “Vậy ngài xem, thể một cái đạo tràng, thỉnh thần giáng thế để xua đuổi cái ôn dịch c·hết tiệt sớm hơn ?”
Tần Lưu Tây bộ râu của , ngán ngẩm: “Đều cha mà còn ngây thơ thế? Đi việc của ngươi . Có thì gọi đến giúp một tay, đại phu thì càng , chúng đều cần. Ngoài , thương lượng với cấp của ngươi, cách ly thì cứ cách ly, nhưng c·hết thì vẫn còn hy vọng, đừng tạo thêm sát nghiệp mà thiêu sống .”
Con thường ấn tượng ban đầu. Biết Đằng Chiêu và Tiểu Nhân Sâm Tinh đến nhà Tri phủ trừ tà cho tiểu thư, kết quả đẩy ổ dịch như Lý gia thôn, Tần Lưu Tây thấy thoải mái. Giờ Vương Chính kể về quyết sách của tên Tri phủ , sự thoải mái đó chuyển thành chán ghét.
Vương Chính thấy Tần Lưu Tây kiên quyết, bèn : “Vậy trăm sự nhờ ngài. Phụ trách canh gác ở đây là Mã Thiên Vệ, bộ hạ của Tống tướng quân thuộc Tây Đại Doanh. Ta sẽ dặn dò phối hợp với ngài. Còn về đồ của ngài, cứ yên tâm, sẽ lo liệu. Nếu thực sự đến bước đường cùng, liều mạng mất chức quan cũng sẽ đưa bọn họ ngoài.”
Hắn quên mặt là kẻ bao che nhà một. Nếu đồ nàng mệnh hệ gì, e là nàng còn điên cuồng hơn cả Lưu Tri phủ!
Tần Lưu Tây ngược lo lắng cho an nguy của hai đứa nhỏ. Nhập đạo lâu như , học đạo thuật, tu vi, nếu đến một cái thôn cũng thoát thì trục xuất sư môn cho !
Quẻ Khốn , e là do chính bọn chúng chủ động để nhốt!
Có vội vã tới. Đó là một nam t.ử mặc hoa phục. Tần Lưu Tây liếc , với Vương Chính: “Phiền toái đến kìa. Lão phu nhân và tiểu thư nhà Trịnh Tri châu hai hôm nay vặn ngủ đạo quan dâng hương. Bà v.ú trong nhà họ tiếp xúc với bệnh. Tuy hiện tại , nhưng loại dịch bệnh thời gian ủ bệnh, nên giữ họ trong quan. Giờ chắc là nhà đến đòi .”
Vương Chính nhíu mày, khuôn mặt vốn tiều tụy càng thêm sầu não. Hắn tuy cũng xuất thế gia, nhưng hiện giờ chỉ là một huyện lệnh thất phẩm tích lũy kinh nghiệm, so với chức quan của Tri châu. Giao thiệp với những đúng là phiền phức.
Quả nhiên, nam t.ử là Trịnh Nhị gia, cố ý đến đón . chặn ở sơn môn, Tần Lưu Tây ở đây nên đành tìm đến, yêu cầu nàng thả ngay lập tức.
Tần Lưu Tây : “Hiện giờ lão phu nhân đang ở một viện riêng biệt, lung tung, hàng ngày t.h.u.ố.c thang hầu hạ. Nếu thực sự nhiễm bệnh cũng thể phát hiện sớm và ứng phó kịp thời. nếu về mà lỡ xảy chuyện... trách nhiệm tính cho ai? Rốt cuộc bà v.ú nhà ngài cũng tiếp xúc với bệnh.”
Mặt Trịnh Nhị gia xanh mét: “Nếu do các tắc trách, để bệnh lọt ...”
“Nếu do quan quản quyền, để Lý gia thôn chạy thoát ngoài, thì khu vực cũng đến nỗi phong tỏa, bao gồm cả lão phu nhân nhà các !” Tần Lưu Tây lạnh lùng chặn họng : “Nếu bàn về trách nhiệm, chi bằng để đời phán xét xem, rốt cuộc là của đạo quan của quan phủ.”
“Ngươi!” Trịnh Nhị gia tức run . Đây chẳng là đang ám chỉ đại ca ? Dù đại ca cũng là Tri châu.
Tần Lưu Tây lạnh nhạt tiếp: “Thả , với quan trọng. Chỉ là dịch bệnh thời kỳ ủ bệnh, khi nào sẽ bùng phát. Đến lúc đó lây lan , đừng đổ thừa cho . Đương nhiên, các ngươi đổ thừa cũng nhận, dù cũng là do các ngươi tự đón về. Vậy , sơn môn chờ , sẽ cho đưa nhà các ngươi .”
Trịnh Nhị gia do dự. Vạn nhất mẫu và về nhà đột nhiên phát bệnh, chẳng cả nhà sẽ gặp họa ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1128-tin-thi-tin-khong-tin-thi-cut.html.]
Hắn Tần Lưu Tây. Đối phương đang tủm tỉm , nhưng nụ đó trong mắt ác liệt vô cùng, chứa đầy sự trào phúng.
Mặt Trịnh Nhị gia vặn vẹo dữ tợn, nghẹn một hồi lâu mới thốt một câu: “Đã là lệnh phong tỏa Thanh Bình Quan, chúng là gia quyến Tri châu, tự nhiên gương. Lão phu nhân nhà ở đạo quan tu hành, mong Quan chủ tận tâm chăm sóc, đừng để tín đồ thất vọng.”
Ha hả, ho gớm.
“Cư sĩ điều , đối với tín đồ, Đạo môn chúng xưa nay chỉ một câu: Ái tin tin, tin cút! (Muốn tin thì tin, tin thì xéo). Chuyện thất vọng thất vọng trong phạm vi xem xét của chúng .” Tần Lưu Tây : “Cho nên, ngài vẫn nên đón về . Thanh Bình Quan còn ở đây chữa bệnh từ thiện, chăm sóc bệnh nhân thực sự, e là phân thiếu thuật ( đủ sức lo hết). Ngài cứ sơn môn chờ, sẽ cho đưa họ ngay.”
Phụt.
Vương Chính nhịn bật . Thấy sắc mặt khó coi của Trịnh Nhị gia, vội nghiêm mặt : “Trịnh Nhị lão gia, dịch hạch sớm dập tắt còn dựa Quan chủ nghiên cứu phương thuốc. Ngài cứ về với Tri châu đại nhân một tiếng, nghĩ rằng đại nhân yêu dân như con, dù nhà đang ở trong tâm dịch cũng sẽ thông cảm thôi.”
Thư Sách
Hắn đây là đang đưa bậc thang cho Trịnh Nhị gia xuống, nhưng bậc thang trải đầy gai nhọn. Trịnh Nhị gia thể bước xuống, sợ Tần Lưu Tây thật sự đưa , nên đành cứng họng vài câu vớt vát thể diện chuồn lẹ.
Tần Lưu Tây nhạo.
Vương Chính cũng lắc đầu thở dài. Đây chính là nhân tính. Đụng đến lợi ích của bản , đến an nguy của ruột cũng thể bỏ qua.
Tần Lưu Tây thấy chân núi phân chia hai khu cách ly: khu nhiễm bệnh và khu tạm thời an . Nàng liền bố trí một trận pháp tại khu vực nhiễm bệnh để ngăn chặn uế khí lan tràn, giúp an tâm hơn.
Nàng kiểm tra từng bệnh nhân trong khu cách ly, chọn những bệnh nặng nhất, đ.á.n.h thứ tự, dùng các đơn t.h.u.ố.c trị dịch khác để thử nghiệm hiệu quả, coi như họ là thử thuốc.
Đại phu của Trường Sinh Điện ở Li Thành cũng đến hỗ trợ. Tần Lưu Tây giao việc theo dõi thử t.h.u.ố.c cho họ, về đạo quan. Nàng báo cho Trịnh lão phu nhân chuyện con trai bà đến, và nếu bà thì nàng thể đưa ngoài. Trịnh lão phu nhân do giận dỗi thực sự lo nghĩ cho nhà, tình nguyện ở .
Tần Lưu Tây cũng đuổi . Đêm xuống, nàng đến thôn Lý gia. Dù hai đứa nhỏ khả năng tự vệ, nhưng vẫn xem tình hình bên đó thế nào.
Nàng ngờ, theo thở đồ đến nơi, bắt gặp cảnh tượng kẻ đang "bá vương ngạnh thượng cung" (cưỡng bức) với hai đứa nhỏ?
(Hết chương 1128)